LiteRead

Chu Tiễn - CHƯƠNG 3

Chương 3

07.

Gió nhẹ làm phẳng những cơn mưa xuân, chớp mắt đã đến đầu tháng Năm.

Ôn phu nhân đưa Ôn Khuyết Hàn đến chùa Báo Ân cầu phúc và trả lễ, cho phép người trong phủ được nghỉ, để Chi Nhi dẫn ta đến chợ Xuân Khê dạo chơi.

Xuân Khê quả không hổ danh là khu chợ sầm uất nhất kinh thành.

Những màn tạp kỹ hấp dẫn, giọng hát vút cao du dương.

Ta đang mải nghe, thì Chi Nhi chạy đến, đôi mắt hoe đỏ, kéo ta đến một sạp trò chơi ném vòng, chỉ vào chiếc lồng không xa:

"Tiễn Nhi tỷ tỷ, muội muốn con thỏ nhỏ kia, nhưng muội không ném trúng."

Trong lồng là một con thỏ trắng, lông chân còn vương chút máu.

Ta lớn lên với việc săn thỏ, nên chẳng thấy loài vật này có gì đặc biệt.

Nhưng nhìn đôi mắt hoe đỏ của Chi Nhi, lòng ta mềm đi, cảm thấy nữ tử kinh thành thật hiền lành, đáng yêu.

Vậy nên, ta đếm vài đồng tiền, đổi lấy hai chiếc vòng.

Chiếc vòng đầu tiên, ta ném trúng chiếc lồng thỏ.

Chiếc vòng thứ hai, ta ném trúng cây trâm ở xa nhất.

Tiếng hoan hô vang lên khắp sạp hàng.

Cây trâm này được chạm khắc hoa đào tinh xảo trên gỗ đào thượng hạng, vừa vặn làm quà tặng cho Chi Nhi.

Nàng ấy vui vẻ ôm con thỏ, cười đến híp mắt.

Nhưng khi ta định cài trâm lên tóc nàng ấy, thì có người kéo cổ tay ta từ bên cạnh.

"Chiếc trâm này, tẩu tẩu ta đã để mắt đến, đưa cho ta!"

08.

Ta ngước lên nhìn, hóa ra là Tống Vân Ca, nhưng nàng ta không thèm nhìn ta lấy một cái.

Ta cụp mắt, bình tĩnh rút tay lại.

Chi Nhi mỉm cười nói:

"Vị tiểu thư này, cây trâm là do tỷ tỷ ta ném trúng. Nếu cô thích, có thể bảo chủ quán lấy thêm một cái."

Chủ quán mang ra cây khác, nhưng không tinh xảo bằng chiếc ban đầu.

Tống Vân Ca thản nhiên ném xuống một mẩu bạc vụn:

"Hai lượng bạc, ngươi đừng có mà không biết điều."

Thật là sỉ nhục.

Chi Nhi không chịu nổi, chỉ nói không bán, rồi kéo ta rời đi.

Nhưng vừa quay lưng, nàng ta đã cầm sáo ngọc đánh mạnh xuống, rồi lại đá thêm một cú vào hông Chi Nhi.

...

Ngay lúc đó, cửa sổ lầu hai trà lâu bên đường bỗng mở ra.

Một chiếc lá vàng rơi xuống trước mặt Tống Vân Ca.

Cùng với đó, một giọng nói thanh tao vang lên, kiên quyết mà không thể cãi lại:

"Đánh người của Ôn gia ta, mà cứ thế đi được sao? Đã hỏi qua ta chưa?"

09.

Ta ngước mắt nhìn lên, liền thấy Ôn Khuyết Hàn đứng ở cửa sổ trà lâu, mày mắt trầm tĩnh, thanh quý như trăng.

Hắn không phải đã theo Ôn phu nhân đi chùa Báo Ân rồi sao?

Ôn Khuyết Hàn chậm rãi bước xuống lầu, thần sắc thản nhiên, nhưng lại mang theo một loại áp lực không thể xem nhẹ.

Tống Vân Trì sững sờ một lúc, hoàn hồn lại: “Không biết là người của Ôn phủ, thất lễ rồi.”

Ôn Khuyết Hàn khẽ cười: “Hóa ra là biết mình thất lễ… Vậy ngươi nói xem, nên làm thế nào?”

Không khí nhất thời căng thẳng, sắc mặt Tống Vân Trì lúc xanh lúc trắng.

Đúng lúc này, có người từ trên lầu đi xuống, đứng ra hòa giải. Xem chừng là một vị quý nhân có giao tình với nhà họ Lý.

Có lẽ bọn họ vẫn còn chuyện quan trọng cần bàn bạc, thế nên cơn sóng tạm thời lắng xuống.

Ôn Khuyết Hàn bảo ta đưa Chi Nhi về trước để chữa thương, ngày mai hắn và Ôn phu nhân nhất định sẽ đòi lại công bằng.

Lúc rời đi, Ôn Khuyết Hàn khẽ nắm lấy tay áo ta, dịu dàng hỏi: “Nàng không sao chứ?”

Ta lắc đầu.

Ánh mắt Tống Vân Trì vẫn dừng trên người chúng ta, cảm xúc trong đó phức tạp khó lường.

Bình luận

  • người dùng

    Thích Ăn Cơm Trộn

    Hay quá ạ!!