LiteRead

Chu Tiễn - CHƯƠNG 7

Chương 7

19.

Hôm sau, ta đến doanh trại của Vũ Lâm quân báo danh.

Ngẩng đầu nhìn quanh, toàn là những gương mặt quen thuộc từ thao trường và trường săn.

Một tướng quân cười trêu chọc:

“Tiểu nha đầu Chu gia, tài bắn cung của ngươi, ta vẫn luôn nhớ mãi. Muốn xin người từ tay Trưởng Công chúa, quả thật không dễ! Dù ta và nàng kết bái huynh muội, nàng vẫn chẳng nể mặt, quý trọng ngươi đến mức đó.

Sau này, khi làm nhiệm vụ thì bảo vệ hoàng thành cho tốt, đến ngày nghỉ thì dạy ta làm sao săn được những con mồi hiếm lạ mà ngươi bắt được đi.”

“…”

Hôm nay trời trong gió mát, lại là một ngày đẹp.

Năm này qua năm khác, xuân đến thu đi.

Nhận nhiệm vụ xong, ta định thuê một tiểu viện để ở, nhưng lại bị Chi Nhi ngăn lại:

“Thế tử gia nói rồi, bảo ngươi cứ ở lại trong phủ.”

Hầu phủ có nuôi mấy con bồ câu đưa tin, vốn để phu nhân và Hầu gia liên lạc với nhau.

Giờ đây, Ôn Khuyết Hàn cũng thường xuyên viết thư gửi về.

Hắn biết ta không giỏi chữ, nên thư từ lúc nào cũng ngắn gọn.

Không ngoài mấy chuyện như hôm nay thấy cảnh đẹp gì, ngày mai sẽ đến nơi nào, hoặc tuyết ở biên ải rơi sớm hơn Kinh Thành.

Ta không biết nên hồi âm thế nào, chỉ cảm thấy viết ít thì lạnh nhạt, viết nhiều thì lại khiến lòng mình rối bời.

Mỗi lần chỉ gửi một nhành cây hay cọng cỏ trong phủ sang đó.

Rồi lại đổi lấy một câu trả lời của hắn:

“Thấy nhà cửa vẫn yên ổn, biết nàng bình an, lòng ta cũng an ổn.”

Mùa đông đến, đã mấy tháng Ôn Khuyết Hàn không gửi thư, khiến ta bất an vô cùng.

Sau này mới biết, hắn bị bệnh, bệnh đến mức không thể cầm nổi bút. Giờ thì đã khá hơn một chút, nhưng nét chữ vẫn còn run rẩy.

Trong thư chỉ có mấy chữ ngắn ngủn:

“Mọi chuyện sắp xong rồi, chẳng mấy chốc ta sẽ về.”

Ta biết, bệnh của Ôn Khuyết Hàn, thực chất là trúng độc.

Năm xưa, Ôn phu nhân vì giúp thánh thượng đoạt quyền, khi mang thai đã bị kẻ khác hạ độc.

Độc truyền từ trong thai, khiến hắn sinh ra với một cơ thể yếu ớt.

Từ nhỏ đến lớn, hắn đã tìm khắp danh y trong thiên hạ, nhưng ai cũng bó tay.

Trừ phi tìm được một người thuộc dòng dõi Dược Vương ẩn cư, may ra mới có một tia hy vọng.

Bằng không, hắn sẽ không sống qua tuổi hai mươi lăm.

Ta hỏi Ôn phu nhân, dòng dõi Dược Vương có đặc điểm gì.

Bà nói, nghe đâu bọn họ có một loại hương đệm hình giỏ thuốc làm tín vật.

Ta cứ có cảm giác mình đã từng thấy qua, nhưng lại không thể nhớ nổi.

Cho đến một ngày, trong mộng, ta thấy mình quay lại ngôi nhà trên núi.

Mơ hồ nghe thấy cha ta vui mừng nói với mẹ:

Ông đã theo chân người hàng xóm làm nghề hái thuốc lên núi, tìm được một gốc tuyết gián sâm mười năm tuổi…

Người hái thuốc?!

Ta giật mình tỉnh giấc.

Năm đó, khi gặp Tống Vân Trì, đúng lúc người hái thuốc kia có một người cháu họ xa đến nương nhờ.

Ta chỉ gặp một lần, nhưng mơ hồ nhớ rằng, trên người hắn đeo đúng một chiếc hương đệm hình giỏ thuốc!

Nghĩ đến đây, ta không thể chần chừ thêm một giây nào nữa, lập tức dậy khỏi giường, nói với Chi Nhi rằng mình phải đến Vũ Lâm quân xin nghỉ phép.

Chờ đến lúc cổng thành mở ra vào sáng sớm, ta liền dẫn ngựa rời khỏi phủ.

Chợt nghe phía sau có người gọi ta:

“Tiễn Nhi.”

20.

Tuyết mùa đông ở Kinh Thành rơi dày đặc, phủ đầy trên vai Tống Vân Trì một lớp dày, không biết hắn ta đã chờ ở ngoài bao lâu.

Hắn ta gầy đi, cũng đen hơn, suýt chút nữa ta không nhận ra.

Ta đang vội lên đường, không muốn dây dưa với hắn ta, nhưng lại bị hắn ta túm chặt lấy dây cương.

“Tiễn Nhi, lâu rồi không gặp, nàng vẫn khỏe chứ? Ta vừa được điều về kinh, quan chức thăng ba bậc, bây giờ…”

“Liên quan gì đến ta?”

Ta lạnh nhạt nhìn hắn ta, thấy ánh mắt hắn ta từ mừng rỡ chuyển sang đau đớn, trong lòng lại cảm thấy thoải mái vô cùng.

Môi hắn ta run rẩy, vội vàng nói:

“Ta vì nàng mà không màng mẫu thân ngăn cản, tự xin điều ra khỏi kinh thành! Nghĩ rằng như thế có thể thoát khỏi sự khống chế của mẫu thân và Lý gia, tự tay lập công danh, rồi quay về cưới nàng!

Bây giờ ta là tân quý trong triều đình, không còn cần dựa vào bất kỳ ai, ngày mai có thể hòa ly với Lý thị.”

“Tiễn Nhi, bất kể nàng là ai, chúng ta cũng có thể ở bên nhau!”

Ta không nhịn được nữa, vung roi quất hắn ta một cái.

Vết roi hằn trên má hắn ta, đỏ ửng lên.

“Tỉnh chưa? Nếu tỉnh rồi thì buông tay.” Ta cười lạnh, “Tống Vân Trì, từ đầu đến cuối, ngươi chỉ đang tìm cớ cho chính mình. Ngươi không muốn bị mẫu thân áp chế nên rời kinh. Giờ dùng xong Lý gia để thăng quan tiến chức, lại muốn đá họ đi, còn định đổ hết lý do lên người ta. Ngươi đúng là không thay đổi chút nào, vẫn hèn nhát và ích kỷ.”

“Ta chưa từng…” Hắn ta hoảng hốt biện bạch.

“Chưa từng?” Ta lạnh lùng nhìn hắn, “Năm đó khi mẫu thân ngươi bảo Lưu bà bưng thuốc cho ta, dùng bát thuốc đó để lấy mạng ta, sao ngươi không ngăn cản?”

“Mẫu thân nói, đó chỉ là…”

“Chỉ là thuốc phá thai để bảo toàn huyết mạch Tống gia, đúng không? Còn ta thì đáng bị các ngươi giày vò như thế à?”

Hắn lộ vẻ hổ thẹn, vội vã nói:

“Tiễn Nhi, chúng ta có thể lại có con mà!”

Trong màn đêm, ta nhếch môi lạnh lẽo:

“Ngươi đang mơ cái gì thế, Tống Vân Trì?”

21.

Ta phóng ngựa chạy về núi, suốt ngày đêm không nghỉ.

Cũng may là không nghỉ.

Người cháu của thầy thuốc hái thuốc sắp rời đi xa, nghe nói rằng ở Tiên Sơn ngoài Đông Hải có thần thảo, hắn muốn đi thử xem.

Khi ta về đến nhà, xe ngựa đưa hắn xuống bến đò đã đỗ sẵn dưới chân núi.

Xác nhận rằng hắn đúng là truyền nhân của Dược Vương, ta lập tức ném túi tiền cho phu xe rồi leo lên, điều khiển xe chạy thẳng về kinh thành.

Người này tính tình ôn hòa, mặc ta vác ngang hắn quăng vào xe, vậy mà chẳng mắng lấy một câu.

Hắn bám vào cửa sổ xe nhìn ta suốt dọc đường, cuối cùng nghiêm túc nói một câu:

“Ngươi nhất định rất quan tâm hắn.”

Tai ta nóng lên.

Quan tâm thì quan tâm, thì sao nào?

Bình luận

  • người dùng

    Thích Ăn Cơm Trộn

    Hay quá ạ!!