LiteRead

Chu Tiễn - CHƯƠNG 8

Chương 8

22.

Đại phu đã tìm được, nhưng người nói rằng “không bao lâu nữa sẽ về” như Ôn Khuyết Hàn vẫn chưa thấy tăm hơi.

Kinh thành cũng dần trở nên không yên ổn, cấm quân bị hủy bỏ ngày nghỉ, luân phiên gác thành suốt ngày đêm.

Cứ thế hai tháng trôi qua, cho đến khi xuân sang, sóng gió mới dần lắng xuống.

Nghe đồng đội kể, đó là vì hoàng huynh của thánh thượng – Đoan Túc Vương – có lòng tạo phản, may mà phát hiện sớm nên bị triệt phá hoàn toàn.

Đoan Túc Vương là ai, ta cũng từng nghe qua.

Năm xưa, chính thái tử ca ca của hắn là kẻ đã đầu độc Ôn phu nhân.

Đồng đội còn nói, Đoan Túc Vương vốn đã cài quân cờ trong đại quân từ lâu, định chờ thời cơ thích hợp để liên kết với ngoại tộc, tiêu diệt Định An quân.

Giết Huyền Hi Trưởng công chúa, báo thù cho tiên thái tử.

Nhưng ai mà ngờ, thế tử Ôn gia như đoán trước được, ra tay trước, bảo toàn toàn bộ Tây Cảnh, đập tan dã tâm của hắn.

Dù sao đi nữa, ta chỉ biết một chuyện—

Ôn Khuyết Hàn sắp trở về.

23.

Ngày An Định Hầu khải hoàn hồi kinh càng lúc càng gần, ta rảnh rỗi đến phát chán, bèn nhờ quản gia tìm lại những bản ghi chép trước đây khi thế tử gia đi chẩn bệnh, giúp tiểu Dược Vương chuẩn bị trước.

“Có chữa được không?” ta hỏi hắn.

Hắn chẳng buồn ngẩng đầu: “Chỉ cần ngươi đừng để cô nương nào đó lại mang nước mắt lưng tròng tìm ta để chữa cho đám gà vịt ngỗng què cô ta nhặt về, thì được.”

“……”

Ta trầm mặc giây lát, rồi xoay người bế Chi Nhi ra khỏi phòng.

Nhưng vẫn để lại con mèo nhỏ què chân mà nàng ta vừa nhặt về.

Dù sao thì, tiểu Dược Vương ngoài miệng cứng rắn nhưng lòng dạ mềm như bông, không đời nào không cứu.

Chi Nhi bị ta kéo ra ngoài, rúc vào tay ta cọ cọ một hồi, chán nản được một lúc thì tinh thần lại bừng bừng trở lại.

“Tiễn tỷ, chị nghe gì chưa?”

“Ở trong nhà chúng ta, nếu muội nói với tỷ rồi thì có nghĩa là tỷ nghe rồi. Nếu muội chưa nói, tức là tỷ chưa nghe.”

“Muội đâu phải kẻ nhiều chuyện… Nhưng mà, Tống phu nhân bị trúng gió rồi đó!”

Ta sững lại: “Cái gì?”

“Hàng thật giá thật! Nghe nói nha hoàn Tống gia kể, Tống thiếu gia vừa hồi kinh đã đánh chết và bán đi toàn bộ bà vú hồi môn của Tống phu nhân. Sau đó lại hòa ly với Lý thị. Lý thị tức đến phát điên, xé toạc vẻ đoan trang, kết quả chọc Tống phu nhân tức đến trúng gió. Bây giờ chỉ có thể nằm trên giường lắp ba lắp bắp…”

Tống phu nhân cả đời nắm quyền trong tay, nay Tống Vân Trì càng lúc càng thoát khỏi sự kiểm soát của bà ta, không khiến bà ta tức đến trúng gió mới lạ.

Dù có không gặp ta, Tống Vân Trì bị đè nén bao nhiêu năm, sớm muộn cũng phản kháng.

Chỉ có điều, điều ta thấy thú vị là—

Tống Vân Trì vẫn luôn là kẻ tâm tư kín kẽ.

Hắn làm những chuyện này, còn cố ý để tin tức lọt đến tai ta, e rằng có dụng ý khác.

24.

Ta chẳng buồn để ý đến những chuyện bẩn thỉu trong nhà họ Tống nữa.

Từ nãy đến giờ, trong miệng ta có chút vị đắng. Ta thò tay vào trong áo, trống không—kẹo giòn lại ăn hết mất rồi.

Trời còn sớm, ta bèn dẫn Chi Nhi ra ngoài mua kẹo.

Nhưng vừa bước qua cổng, đã chạm mặt thứ dơ bẩn.

Tống Vân Trì đứng dưới bậc thềm, gầy gò hơn trước, chiếc áo thường phục rộng thùng thình khoác lên người, quầng thâm dưới mắt, hai gò má hóp lại.

Từng là chàng công tử thanh nhã như lan, giờ lại chẳng khác nào hoa tàn liễu úa.

Hắn ta nhìn ta, bất chấp ánh mắt của những người xung quanh, chắp tay hành lễ:

"Tiễn Nhi, ta xin lỗi vì những lời nói và hành động của mẫu thân ta ngày trước. Chúng ta từng là phu thê, dù bị ép phải chia xa, nhưng tình cảm sâu nặng vẫn chưa phai nhạt. Nay ta đã cô độc một mình, xin nàng hãy cho ta một cơ hội nữa. Ta nguyện một đời một kiếp, chỉ có nàng mà thôi, vĩnh viễn không phụ bạc!"

Chi Nhi nổi giận, đôi mắt hạnh mở to tròn:

"Tống đại nhân đang làm gì vậy? Có phải định nhân lúc An Định Hầu phủ vắng người, diễn một vở tình sâu nghĩa nặng để lôi kéo tỷ tỷ ta vào miệng lưỡi thiên hạ không?"

Ta cảm thấy Tống Vân Trì tám phần là có bệnh.

Nếu không, sao hắn lại chắc chắn rằng ta vẫn còn yêu hắn, vẫn sẽ mềm lòng?

Chợt thấy nhàm chán đến cực điểm.

Ta kéo Chi Nhi xoay người rời đi. Tống Vân Trì muốn đứng ngoài kia bao lâu là chuyện của hắn, dù sao mất mặt cũng chỉ là hắn mà thôi.

Trong đầu ta tính toán, liệu có thể chọn một đêm trời tối gió lớn, bắn một mũi tên kết thúc hắn không, để bản thân được thanh tịnh.

Chi Nhi ra hiệu cho hộ vệ đóng cửa.

Ai ngờ Tống Vân Trì lại cất giọng lớn:

"Chu Tiễn, nàng nghĩ Ôn gia cao sang như thế, dù có nâng đỡ nàng, cũng sẽ chấp nhận nàng sao? Nàng ngây thơ quá rồi! Nàng không phải là lựa chọn của Ôn Khuyết Hàn!"

Nhưng lời còn chưa dứt.

Một người cưỡi ngựa lao vun vút từ cuối con phố dài, người đi đường vội vã tránh né.

Người trên lưng ngựa khoác áo gấm trắng như ánh trăng, quý phái như ngọc. Dù sắc mặt tái nhợt nhưng khí thế vẫn bức người.

Ngựa dừng lại trước cổng, Ôn Khuyết Hàn xoay người xuống ngựa, thanh kiếm trong tay khẽ rung lên, đâm thẳng xuống trước chân Tống Vân Trì, mũi kiếm cắm sâu ba phân vào nền đất!

Mưa bất chợt trút xuống, giống hôm ta bị vứt lại trước cổng phủ họ Tống.

"Ở ngoài thành ta đã nghe nói, có kẻ tầm thường đang náo loạn trước phủ ta."

"Đuổi đi, càng xa càng tốt."

Ta không kiềm được mà nhếch môi cười, chỉ vào thanh kiếm trên mặt đất:

"Thế tử gia lâu ngày không gặp, võ nghệ lại tiến bộ rồi."

Ôn Khuyết Hàn đứng trước mặt ta, đột nhiên nở nụ cười, như cơn gió xuân làm rối loạn giá lạnh mùa đông:

"Hắn, Tống Vân Trì, dám quấy nhiễu sự thanh tĩnh của thê tử ta, làm bổn thế tử không vui rồi."

Ta bỗng sững sờ:

"…Huynh nói gì?"

Đôi mắt Ôn Khuyết Hàn thâm trầm như đêm tối, sâu thẳm đến mức khiến người ta không dám nhìn lâu, sợ sẽ bị cuốn vào.

Nhưng lại không thể không nhìn.

Giọng chàng trầm ấm:

"Trước đây, ta luôn nghĩ bản thân mệnh bạc, không dám mong mỏi nàng, cũng không dám bộc bạch lòng mình. Giờ đây nghe nói nàng đã mời danh y giỏi nhất thiên hạ cho ta, ta nhất định sẽ cố gắng sống lâu thêm vài năm."

Ta cụp mắt xuống, nhẹ nhàng đặt tay lên tay chàng.

Cánh cổng phía sau dần khép lại, che khuất bụi trần lang bạt, phong tuyết lạnh lẽo.

Bình luận

  • người dùng

    Thích Ăn Cơm Trộn

    Hay quá ạ!!