LiteRead

Trang chủ » Truyện » Trừ Ăn Ra, Ta Cái Gì Cũng Không Biết
Trừ Ăn Ra, Ta Cái Gì Cũng Không Biết

Trừ Ăn Ra, Ta Cái Gì Cũng Không Biết

5
Tác giả:
Căng Dĩ
Nhóm dịch:
Phuphuku
Số chương:
10 chương
Lượt đọc:
3
Lượt thích:
0
Ngọt sủng Ngôn tình Happy Ending Xuyên không Nữ cường Linh dị

Giới thiệu

Năm thứ mười hai xuyên đến Tinh Tế, Thời Nhất Nguyên thức tỉnh hóa thân.
Một chú mèo con màu trắng sữa.
Không lâu sau, một gia tộc hàng đầu Đế Quốc tìm đến tận cửa, còn trịnh trọng nói với cô rằng, cô là con gái thất lạc bên ngoài của gia chủ, hóa thân của cô tên là Thao Thiết, hiện đang ở trạng thái ấu thể.
Thời Nhất Nguyên: Ơ này, Thao Thiết ở Tinh Tế của các người trông thế này á?
Gia tộc Thao Thiết lừng lẫy danh tiếng của Đế Quốc Vĩnh Diệu đời đời thống lĩnh Quân Đoàn Tối Cao của Đế Quốc, nhưng gần trăm năm nay huyết mạch suy yếu dần, hậu bối không một ai thức tỉnh được hóa thân Thao Thiết, quyền lực sắp rơi vào tay kẻ khác.
Thời Nhất Nguyên bị đưa về gia tộc Thao Thiết ngay trong đêm, rồi được "đóng gói" gửi vào Học Viện Quân Sự Tối Cao của Đế Quốc.
Do giám định hóa thân được gán nhãn là "hung tàn", "tham lam", Thời Nhất Nguyên bị xếp vào Khoa Tác Chiến của học viện quân sự.
Ngày đầu tiên huấn luyện quân sự, huấn luyện viên yêu cầu tân sinh viên biến thành hóa thân để hoàn thành bài tập cơ bản.
Nhìn một lượt, Kim Ô vỗ cánh, Cự Long bay lượn, Phượng Hoàng cất tiếng hót... và một chú mèo sữa nhỏ.
Tân sinh viên: Cười chết mất, hóa thân của ai thế? Tránh sang một bên đi, coi chừng bị giẫm chết đấy.
Ngày thứ X nhập học, huấn luyện viên yêu cầu tân sinh viên độc lập hoàn thành nhiệm vụ săn bắn, mục tiêu nhiệm vụ của Thời Nhất Nguyên là một cây dị thực cấp S.
Chú mèo sữa nhỏ "gàoooo" một tiếng, cắn vào thân rễ của dị thưc, để lại một vết răng không mấy rõ ràng.
Tân sinh viên: Cứu mạng, cô ta thật sự sẽ không bị dị thực cấp S xơi tái đấy chứ?
Lời vừa dứt, cây dị thực cấp S rầm một tiếng ngã xuống đất.
Đám tân sinh viên hóng chuyện: .........Đậu má!
----------
Đói! Đói quá đi!
Kể từ khi thức tỉnh hóa thân, Thời Nhất Nguyên không phải đang đói thì cũng là đang trên đường đi tìm cái ăn, chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi cô đã gầy trơ xương.
Một hôm, cô phát hiện ăn dị thực có thể làm dịu cơn đói, thế là nửa đêm lẻn vào khu rừng dị thực cạnh học viện quân sự, vốn bị liệt vào vùng cấm địa đẫm máu.
Chén một miếng dị thực cấp A, lại chén thêm miếng dị thực cấp S, rồi xơi tiếp miếng dị thực cấp SS...
Không bao lâu sau, Thời Nhất Nguyên đang ăn sáng ở nhà ăn, bàn bên cạnh vang lên tiếng xì xào bàn tán.
“Nghe gì chưa? Dị thực ở vùng cấm địa đẫm máu dắt díu nhau di cư hết rồi, chạy sạch rồi!”
“Thật hay đùa thế? Trước chẳng phải bảo chúng còn định bành trướng ra ngoài sao? Hiệu trưởng còn đang tính dời địa điểm trường học nữa kìa.”
“Mấy huấn luyện viên nói đấy, chẳng biết từ đâu xuất hiện một đại ca, đã xử đẹp hết đám dị thực trâu bò nhất trong vùng cấm địa đẫm máu, vặt trụi đến mức chỉ còn trơ lại một cái hố.”
Thời Nhất Nguyên mặt đỏ ửng: Cũng... cũng không đến mức khoa trương thế đâu.

Chương truyện

Bình luận