LiteRead

Chu Tiễn - CHƯƠNG 2

Chương 2

04.

Đến khi có thể xuống giường, ta lập tức nhờ Chi Nhi dẫn đi gặp phu nhân tạ ân.

Không ngờ lần đầu gặp bà lại là tại võ trường trong phủ.

Vừa bước vào, ta liền thấy phu nhân mặc trường trang bó gọn, đang giương cung bắn tên, khí thế bức người.

Mũi tên sượt qua mép bia, ta vô thức bật thốt lên:

"Tiếc quá! Nếu giữ vững tay hơn một chút, chắc chắn sẽ trúng."

Phu nhân nghe thấy, quay lại nhìn ta, ánh mắt sắc bén như lưỡi kiếm, khí thế áp bức.

Nhưng khi bà cười, ta lại thấy lòng sinh hảo cảm: "Khá hơn rồi chứ?"

Ta vội hành lễ, dốc hết lòng mà nói lời cảm tạ.

Nghe xong, bà chỉ nhàn nhạt nói: "Lễ nghi chu toàn đấy."

Ta hơi căng thẳng, ngón tay xoắn chặt vạt áo: "Trước kia... ở Tống phủ, ta được dạy một chút quy củ."

Phu nhân cười lạnh:

"Chậc chậc, đại lễ thế này trong cung cũng hiếm thấy, Tống gia lại chuộng thật. Cửa nhỏ mà quy củ lớn, thay vì hành hạ con gái nhà người ta, chi bằng dạy bảo lại con cái mình đi."

Nói rồi, bà vẫy tay với ta:

"Qua đây, biết bắn cung chứ? Đến chơi một ván nào."

Ta còn ngây ra, Chi Nhi đã đẩy ta tới, nhỏ giọng nhắc: "Đừng sợ, phu nhân là người tốt."

Trong chớp mắt, ta đón lấy cung trong tay phu nhân.

Như phản xạ có điều kiện, ta kéo dây giương cung, rồi ngay lúc mũi tên rời dây, ta cố ý hạ thấp mũi tên—

Khiến nó cắm vào khung bia.

"Phu nhân chê cười, dân nữ học nghệ không tinh."

Phu nhân mỉm cười, cầm lấy tay ta, khẽ xoa vết chai sần trên đầu ngón tay:

"Ngươi thấy ta bắn không trúng, nên cố ý che giấu thực lực?"

Mặt ta nóng lên. Bà nói đúng.

Đúng lúc này, một giọng nói ôn hòa vang lên từ phía sau:

"Hay lắm." Giọng nói ấm áp, như gió xuân lướt qua rừng xanh.

05.

Ta quay đầu nhìn lại, thấy bên rìa võ trường có một nam tử phong thái như ngọc.

Chàng khoác áo choàng màu trăng bạc, phong thái ôn nhã, dung mạo tuấn tú. Tựa gió thoảng giữa rừng trúc, tựa ánh trăng sáng trong tầng mây, chỉ cần thoáng nhìn cũng khiến người ta cảm giác như tắm mình trong gió xuân.

Thấy chàng, phu nhân liền cười nói:

"Nhi tử của ta hôm nay sao lại đổi tính vậy? Không phải trước giờ không hề có hứng thú với võ nghệ sao?"

Ôn Khuyết Hàn chậm rãi đáp:

"Mẫu thân, nhi tử cũng có thể thay đổi mà. Hơn nữa, ai lại không muốn có tài bắn cung xuất sắc như vậy… Người tự hỏi xem, chẳng lẽ người không muốn sao?"

Phu nhân bị nghẹn lời.

Sau đó, chàng nhìn ta, đôi mắt thâm sâu như mực, hỏi thẳng:

"Tiễn Nhi cô nương, cô có muốn ở lại Hầu phủ làm võ sư cho ta không? Mỗi ngày dạy ta luyện cung vào giờ Mão, ba ngày nghỉ một lần."

Sự việc phát triển ngoài dự liệu của ta.

Nhưng ta vẫn nhận lời.

Thứ nhất, ta thực sự không còn chốn nương thân. Thứ hai, ngoài cách này, ta cũng không biết phải báo đáp Hầu phủ thế nào cho đủ.

Thấy ta đồng ý, dường như hắn thở phào nhẹ nhõm.

Rồi hắn đưa cho ta một gói giấy dầu.

Ta mở ra, mắt sáng rỡ — bên trong là mấy miếng bánh hạnh nhân giòn tan.

"Thích không?"

"Thích! Từ bé ta đã thích ăn đồ ngọt."

"Ta biết là cô sẽ thích."

Giọng Ôn Khuyết Hàn trầm thấp, ta thoáng sững sờ, không hiểu hàm ý trong lời chàng.

Nhưng chàng lại bổ sung một câu:

"Tỷ muội trong phủ đều thích, ta nghĩ có lẽ cô cũng vậy."

Thế tử gia quả thực là người tốt.

Ăn xong kẹo, ta cúi đầu hành lễ với Ôn Khuyết Hàn:

"Chu Tiễn chưa chính thức cảm tạ thế tử gia đã cứu mạng, còn khiến thế tử gia nhiễm phong hàn."

Hắn không nói gì.

Ta ngước lên nhìn hắn, lại thấy hắn chỉ lặng lẽ nhìn ta, trong mắt ánh lên một cảm xúc mà ta không hiểu nổi.

Một lúc lâu sau, hắn khẽ cất lời, giọng nhẹ như tiếng thở dài từ tận đáy lòng:

"Cô không cần phải cảm thấy mắc nợ."

06.

Dù Ôn Khuyết Hàn bảo ta không cần thấy mắc nợ, nhưng ta không thể không nghĩ như vậy.

Từ nhỏ, mẫu thân đã dạy ta: trời đất rộng lớn, nhưng ơn nghĩa là quan trọng nhất.

Ta phải báo đáp cho xứng đáng.

Vậy nên, ngoài việc dốc lòng dạy thế tử bắn cung, ta còn giúp Chi Nhi quét tước, dọn dẹp, dần dần hai người cũng thân thiết hơn.

Một ngày nọ, nàng ấy trở về với vẻ mặt khác thường, ánh mắt trốn tránh, mãi mới lên tiếng:

"Tiễn Nhi tỷ tỷ, công tử Tống gia… sắp thành thân rồi."

Tay ta khựng lại giữa không trung, rồi dứt khoát cắt đi nửa cành hải đường bị sâu bệnh.

Ta đưa tay véo má nàng ấy, cười nói:

"Cảm ơn Tiểu Chi, vì sợ làm ta buồn nên cái miệng lanh lợi này cứ im lặng như vậy."

Chi Nhi cụp mắt xuống:

"Tiễn Nhi tỷ tỷ có đau lòng không?"

Nàng ta không biết chuyện gì đã xảy ra trước đó, nhưng khi ta sốt cao, cứ luôn miệng gọi tên Tống Vân Trì, nên nàng ấy cũng đoán được phần nào.

Ta chỉ mỉm cười mà không đáp.

Không đau như ta tưởng.

Chỉ cảm thấy không đáng.

Chi Nhi nhìn ta một lúc, rồi nói nhỏ:

"Nhưng cũng lạ lắm, muội nghe nha hoàn Chu gia bên cạnh nói, tuy thiếu gia họ Tống sắp thành thân, nhưng nửa tháng nay cứ như mất hồn, còn sai người hầu thân cận lén lút tìm người, suýt nữa thì tìm ra đến ngoài thành rồi…

Tỷ nói xem, hắn có phải đang tìm tỷ không?"

"Sao có thể chứ?"

Ta cười xoa đầu nàng ấy, rồi quay người bỏ nửa cành hải đường bệnh vào sọt tre.

Chi Nhi hừ một tiếng, ngẩng cằm lên đầy kiêu hãnh:

"Tiễn Nhi tỷ tỷ đừng lo, thế tử gia đã căn dặn rồi, không ai được phép tiết lộ tin tức của tỷ ra ngoài."

Ta không nhịn được bật cười, đưa tay chạm nhẹ vào trán nàng:

"Thế tử gia của muội là đang bảo vệ ta, hay là giam cầm ta đây?"

Chi Nhi hùng hồn đáp lại:

"Đương nhiên là đang bảo vệ tỷ rồi!"

Bình luận

  • người dùng

    Thích Ăn Cơm Trộn

    Hay quá ạ!!