LiteRead

Chu Tiễn - CHƯƠNG 6

Chương 6

16.

Hôm nay, trên đường từ trường săn trở về thành, Ôn Khuyết Hàn ngược lại với thói quen một mình trước đây, lại bảo ta vào xe ngựa ngồi cùng.

Sau đó, chàng đưa cho ta một vật, được bọc kỹ trong một lớp vải mềm.

Khi mở ra, ta sững người.

Đó là cây cung của ta.

Viền mắt ta bỗng chốc nóng rực.

Hắn dịu giọng nói:

"Đã chính thức làm thầy của ta, thì cũng nên có một món quà tạ sư cho ra dáng."

"Nhưng đừng trách ta lười biếng, lấy thứ cũ làm quà. Chỉ là ta nghĩ, nó rất quan trọng với nàng…"

Chưa kịp nói hết câu, nước mắt ta đã lã chã rơi.

Ta lướt ngón tay qua cây cung đã được sửa lại, chạm đến dòng chữ mà phụ thân từng khắc lên:

"Những gì con nhìn thấy, chính là thế giới rộng lớn mà ta dành cho con."

Một ngón tay mát lạnh chạm lên gò má ta, nhưng rồi ngay sau đó, Ôn Khuyết Hàn lại rụt tay về như chạm phải lửa, chỉ để lại một chiếc khăn lụa mềm trong tay ta.

Đêm đó, ta ôm lấy cây cung mà trằn trọc mãi không ngủ được.

Đến khi ngón tay lại vô thức lần đến dòng chữ ấy, ta bỗng giật mình bật dậy—

Không đúng!

Phần đuôi của cây cung này đã bị Tống Vân Ca chặt đứt, đoạn có khắc chữ đã bị ném vào lửa thiêu rụi từ lâu!

Ngay cả Tống Vân Trì cũng không hề biết phụ thân đã để lại gì trên cây cung, vậy mà Ôn Khuyết Hàn lại biết?

Hắn còn biết cả nét chữ của phụ thân ta?!

Ta vội xỏ giày, chạy thẳng đến viện của Ôn Khuyết Hàn, tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

Thấy phòng hắn vẫn còn sáng đèn, ta lập tức gõ cửa.

Dưới ánh đèn leo lét, ta ngẩng đầu nhìn hắn, khẽ hỏi:

"… Vì sao?"

Qua một lúc lâu, Ôn Khuyết Hàn thu lại những cảm xúc phức tạp trong mắt, mỉm cười đáp:

"Có lẽ là… vì ta đã từng có một giấc mộng."

"Trong giấc mộng đó, có nàng."

17. [Ôn Khuyết Hàn]

Ôn Khuyết Hàn biết rằng, nếu đã tặng nàng cây cung này, thì có một số chuyện sẽ không thể nào giải thích rõ ràng được nữa.

Nhưng khi sống lại một đời, luôn có những tiếc nuối phải bù đắp.

Đời trước, khi chàng gặp nàng, Định An Hầu phủ đã sụp đổ. Hoàng quyền đổi ngôi trong mưu mô, Ôn Hầu gia cùng Huyền Hi Trưởng Công chúa đều tuẫn quốc.

Tân đế giam cầm hắn trong phủ hoang tàn, không ai chăm sóc, mặc cho hắn héo mòn trong mùa đông giá rét.

Khi hắn hoàn toàn tuyệt vọng, nữ tử kia chui qua một cái lỗ chó mục nát trong tường, hướng về hắn mà nở nụ cười.

Trên mặt nàng đầy những vết thương, nhưng vẫn tràn đầy sức sống.

"Ta tên là Chu Tiễn." Nàng nhẹ giọng nói, "Năm đó trốn khỏi Tống phủ, được Huyền Hi Trưởng Công chúa cứu giúp, vì thế hôm nay ta đến viếng tang."

Những ngày bị giam cầm trôi qua thật chậm rãi, nàng liền rủ rỉ kể chuyện cùng chàng.

Nàng kể về những năm tháng bị Tống Vân Trì nhốt trong tư trạch, căm hận cơn mưa rào năm đó.

Nàng kể về những lần bệnh tật tái phát, vì Tống Vân Trì cố tình để nàng yếu đi, không còn sức trốn thoát.

Thi thoảng lại phun một bãi nước bọt, nói rằng sớm biết thế đã không tốt bụng, nên để Tống Vân Trì chết quách đi.

Nàng giơ lên một cây cung rách nát, ngày đêm mong muốn có thể bắn chết hắn.

Ôn Khuyết Hàn biết Tống Vân Trì.

Hắn là nữ tế (con rể) của Lý Thượng thư, hiện là cận thần của tân đế.

Nhưng cơ thể của Chu Tiễn đã bị bào mòn trong nhiều năm, có lẽ cũng chẳng khá hơn hắn là bao.

Hai kẻ tuyệt vọng bám víu vào nhau, thực sự là một đoạn tình khắc cốt ghi tâm.

Hắn nhớ nàng đã từng nói:

"Hầu phủ này chẳng có gì tốt, chăn lụa không ấm bằng da thú."

"Trên đời này ngon nhất chính là đường ngọt ở kinh thành, Ôn Khuyết Hàn ngươi đúng là không biết thưởng thức."

"Đừng coi thường cây cung này, là phụ thân ta tự tay làm, đáng tiếc phần đuôi có khắc chữ đã bị hủy mất rồi. Để ta viết ra cho ngươi xem."

"Ôn Khuyết Hàn, ngươi không được chết. Ta sẽ đưa ngươi ra ngoài. Đời người lên voi xuống chó, cắn răng mà sống, ai biết được kết cục sẽ ra sao?"



Nhưng đáng tiếc, khi đó hắn đã bệnh nặng đến mức không thể cứu vãn, cuối cùng vẫn không thể cùng nàng bước ra khỏi vùng đất tuyệt vọng đó, để nhìn ngắm trời cao đất rộng.

Vậy nên, khi Ôn Khuyết Hàn được trọng sinh, hắn đã phát điên mà lao về kinh thành từ Thiên Dự sơn.

Cuối cùng, giữa cơn mưa xối xả, hắn đã đưa nàng về nhà.

Đời này, hắn sẽ bảo vệ nàng được tự do, chở che nàng khỏe mạnh.

Chỉ mong nàng có thể sống hết mình với thế gian, mãi mãi thiện lương.

18.

Những lời này nghe cứ như đang dỗ dành một đứa trẻ vậy.

Dù sao đi nữa, ta vẫn cảm thấy thế tử gia không hề thẳng thắn.

Nhưng nếu đã không thẳng thắn thì cứ để vậy đi.

Tai ta nóng bừng, nếu có thể xuất hiện trong giấc mơ của một công tử như tiên giáng trần thế này, cũng xem như không uổng đời này.

Từ đó, có được cây cung của chính mình, ta càng chăm chỉ luyện tập bắn cung hơn bao giờ hết.

Vài ngày sau, Ôn phu nhân gọi ta đến:

“Tháng sau ta sẽ đến biên ải tìm Hầu gia, thế tử cũng sẽ đi cùng.”

Ta thoáng ngẩn ra:

“Biên ải xa xôi như vậy, sức khỏe của thế tử có chịu nổi không?”

Ôn phu nhân cười đầy ẩn ý:

“Lo lắng cho nó sao?”

Mặt ta nóng lên:

“…Ta đi chuẩn bị một chút, tránh để thiếu sót gì.”

Bà ấy lắc đầu:

“Lần này, con không đi cùng chúng ta.”

Bà lấy từ trong tay áo ra một phong thư, vẻ mặt đầy vẻ hài lòng:

“Ta đã nói rồi mà, tài năng của con sẽ không bị chôn vùi đâu. Hầu phủ tuy lớn, nhưng bốn phương trời đất còn rộng lớn hơn. Con nên đi đến những nơi bao la hơn.”

Cúi đầu nhìn kỹ, ta ngỡ ngàng phát hiện đó là thư bổ nhiệm của Vũ Lâm quân.

Sững sờ một lúc, ta quỳ xuống, giọng nghẹn lại:

“Đại ân của phu nhân, con không biết lấy gì báo đáp…”

Ôn phu nhân đỡ lấy khuỷu tay ta, không cho ta quỳ xuống, mỉm cười nói:

“Hầu phủ mở cánh cửa này cho con, nhưng cơ hội này, là do con tự giành lấy.”

Ta nghi hoặc nhìn bà:

“Tại sao?”

“Ngày mai con sẽ biết.”

Bình luận

  • người dùng

    Thích Ăn Cơm Trộn

    Hay quá ạ!!