LiteRead

Ánh sáng nhỏ giữa ngân hà - CHƯƠNG 1

Thế giới ảo

Cuộc sống hiện thực tàn nhẫn
Áp lực gia đình
Áp lực công việc
An lê thân xác mệt mỏi sau ngày dài đối diện với công việc. Đôi mắt thâm quầng vì nhiều đêm không yên giấc.
Sài Gòn gió về, làn gió nóng rát cả da thịt…
Cánh cửa nhà mở ra, một ánh sáng nhẹ nhàng len vào chiếu vào căn phòng một ánh sáng mờ nhạt yếu ớt.
Ánh đèn sáng lên, một ánh đèn vàng chỉ có thể chiếu sáng một góc phòng. Cô không thích ánh sáng quá mạnh, vì nó khiến một người overthinking như cô thấy lạc lõng…
Cô ghét cuộc sống này, quá tàn nhẫn với cô…
Ngày cô lao đầu vào công việc đêm đến cô tìm đến game…
Một thế giới hư ảo
Nhưng lại ấm áp hơn dòng đời ngoài kia
Nơi cô tự tin bày tỏ cảm xúc của mình phía sau màn hình máy tính.
Ting
“Em về chưa? Chơi game cùng chị được không?”
Một dòng tin nhắn hiện lên trên màn hình. Cô mỉm cười nhẹ nhàng trả lời rồi khởi động game.
“Hôm nay em về sớm quá nhỉ?”
Cô cười nhẹ rồi im lặng…
“Bao giờ mình mới được gặp nhau?”
An sững người, không biết đây là lần thứ mấy chị ấy hỏi cô câu này…
An khẽ cười…
“Không biết nữa…em rất bận…”
“Vậy hả…?”
Trong câu nói ấy có chút thất vọng…
Cô và chị ấy chưa từng gặp nhau ngoài đời thật… Hai người chỉ là con người cô đơn giữa thành phố đông người…
Dù chỉ có thể nghe thấy giọng nói của nhau. Nhưng hình như sâu trong tâm cô dường như có một thứ gì đó đang nhảy múa…
An nhận ra rằng mình đã rung động trước một người bạn thân thiết chưa gặp mặt một lần…
“Chị Quỳnh…” cô bất giác gọi tên chị ấy
“Sao? Chị nghe…”
“Theo chị thì thích một người…cảm giác sẽ như thế nào…?”
“Em có người mình thích rồi sao? Là cô gái nào vậy…?”
An cười nhẹ nhàng…
“Em đang làm gì vậy?..”
Giọng một người đàn ông vang lên.
“À…em đang chơi game với một người bạn quen qua mạng…”
“Được rồi! Xuống ăn tối đi. Con đang chờ đấy!”
Cô ngẩn người một lúc rồi ngần ngại hỏi
“Chị…có gia đình rồi…?”
“Ừ! Chị đã có chồng, con của tụi chị đã hai tuổi rồi đó…”
“Vậy ạ…”
“Thôi chị phải offline đây, tạm biệt em”
Sau khi tạm biệt chấm xanh online của Quỳnh tắt vụt…
Cô tựa lưng vào ghế ngả ra sau…
Một cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng cô. Chị ấy là người đầu tiên khiến cô cảm nhận được có người quan tâm đến mình…
Cô cứ nghĩ chị ấy giống như cô…là một người cô đơn…
Hình như cô đã sai…
Chiếc điện thoại trên bàn sáng lên. Khung chat một cô gái xuất hiện.
“Ngủ chưa? Có muốn chơi ván game cùng với tớ không?”
Tâm một người bạn thân duy nhất của cô…
“Được thôi!”
Suốt trận game diễn ra cô đều giữ im lặng. Tâm dường như hiểu được điều gì đó. Cô ngập ngừng:
“Cậu có…phải đang có chuyện buồn không? Nãy giờ cứ thấy im lặng mãi bình thường cậu chơi game cùng tớ đều nói rất nhiều…”
"Không có gì…chỉ là…’’
“Có phải lại suy nghĩ tiêu cực rồi buồn đúng không?”
Câu nói của Tâm như mũi tên xuyên thẳng qua lớp bọc mong manh của cô.
“Hình như tớ nói đúng rồi?”
“…”
“Chia sẻ với tớ đi biết đâu cậu sẽ nhẹ nhõm hơn…”
Cô thở dài một hơi rồi nhẹ nhàng cất giọng
“Cậu nhớ chị Quỳnh hôm trước mình vô tình quen biết không?”
“Ừ. Tớ vẫn còn chút ấn tượng”
“Hình như tớ thích chị ấy rồi…”
“Vậy sao? Đã thổ lộ chưa?”- bất ngờ.
“Có điều…”- cười nhạt
“Bỏ đi…”
Cô cũng muốn thổ lộ nhưng với tư cách gì? Liệu thổ lộ ra chị ấy có chấp nhận? Nếu bị từ chối thì hai người còn có thể làm bạn? Liệu còn có người tâm sự với cô mỗi tối hay không? Rất nhiều câu hỏi hiện ra…
Cô rất sợ sẽ đánh mất chị ấy…
Chiếc điện thoại trên bàn sáng lên
“Em còn đó không? Chị buồn quá…”
Dòng tin nhắn vừa hiện lên thì cô lập tức rời mắt khỏi trận game đang trong giai đoạn gây cấn.
“Sao vậy?”
“Chị vừa cãi nhau với chồng…anh ấy bỏ đi để chị ở nhà một mình chị rất sợ…”
Cô vội vàng thoát khỏi trận game vội vã gọi cho Quỳnh.
Vừa nhấc máy lên đầu dây bên kia Quỳnh đã khóc xưng cả mắt.
Cô ngồi trên ghế tâm sự với Quỳnh cả đêm hôm đó. Cô sẵn sàng thức cả đêm để canh cho Quỳnh yên giấc ngủ. Mặc cho ngày hôm sau đôi mắt cô thâm đen. Phải giữ tỉnh táo bằng những tách cafe đen đắng ngắt…
Cô vẫn vui, chỉ cần là chị ấy cô sẵn sàng cho đi không cần hồi đáp…

“Chúng ta gặp nhau đi! Dạo này chị có nhiều thời gian rảnh…”
Từng câu từng chữ như muốn đâm vào tâm can của cô…
Cô rất muốn gặp chị ấy, nhưng…gặp nhau rồi thì sao?
“Em sẽ cố gắng sắp xếp để gặp chị…”
“Mong chờ thật đấy…”
Cô chỉ thả icon cười mỉm rồi tìm chủ đề khác…
“Dạo này em thấy chị ít chơi game lắm…”
“Thì là bận chăm con mà…con bé gần đây cứ đổ bệnh mãi… Đang có một sự kiện rất hot chị muốn có món đồ của sự kiện đó chỉ tiếc là không có thời gian…”
“Vậy để em giúp chị nhé!..”
“Thật không? Vậy được chị nhờ em…”
Cô rất vui, khi có thể giúp chị ấy mọi việc vô điều kiện…
“Cậu với chị Quỳnh…tiến triển thế nào rồi…”
“Thế nào là thế nào…vẫn vậy…”
“Sao cậu chưa chịu thổ lộ đi…hay lại lo lắng vớ vẩn?”
“Không có”
“Cậu làm sao giấu được tớ…chúng ta đâu phải mới quen biết một hai ngày”
Cô khẽ thở dài. Cuối cùng vẫn bị Tâm nhìn thấu. Nhưng biết làm sao… Nếu thổ lộ cô như người thứ ba xen vào hôn nhân của chị ấy vậy… Có trách cũng trách cô ngu ngốc đem lòng yêu thương người đã có gia đình…
Mặc dù biết tình cảm của cô không được dền đáp nhưng cô vẫn nguyện đứng phía sau làm chỗ dựa cho chị ấy khi chị ấy yếu lòng. Như vậy với cô cũng đã rất mãn nguyện…

Những ngày về sau cô chăm chỉ giúp Quỳnh chơi game…
Đến một ngày định mệnh…
Cô bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi trên tay xách theo một túi đồ toàn cafe pha sẵn.
Một tiếng nói vang lên từ phía sau lưng.
“An!”
Cô quay đầu lại theo nhìn về phía âm thanh kia. Đôi mắt đờ đẫn bất giác mở to đồng tử cô lại vì bất ngờ.
Quỳnh. Là chị ấy đi bên cạnh là một người đàn ông đang bế một cô bé rất dễ thương.
“Trùng hợp thật em sống gần đây hả?”- cười
“Vâng! Em sống ở khu phố đằng kia”-cười trừ đáp
“Nhà chị mới dọn đến gần đây. Đến nhà chị làm ly nước nói chuyện chút không?”
“Có lẽ…để khi khác…”
“Có gì đâu em vừa tan làm đúng không?”-kéo tay An đi
Cô cứ thế bị kéo đến nhà Quỳnh. Chị ấy sống ở một khu nhà cao cấp.
“Nào uống nước đi”-đặt ly nước xuống
Người đàn ông ngồi xuống bên cạnh cô. Ánh mắt anh ta nhìn cô dường như không có một chút thiện cảm nào…
“Anh là Quân! Chồng của Quỳnh rất vui gặp em”
Lời nói anh nói ra rất lịch thiệp nhưng sâu trong ánh mắt chứa đầy sự ghét bỏ dành cho cô. Cô cười ngại ngùng đáp lại vài câu qua loa rồi im lặng…
“Em ngoài đời ít nói thật đấy! Anh biết không trong game em ấy nói rất nhiều còn rất hài hước…”
Nghe những lời khen của vợ mình dành cho cô, Quân gượng cười chê đi sự khó chịu trong lòng.
“Mà lần đầu gặp em chị đã không nghĩ em là nữ đấy vì giọng nói em rất ấm áp…”
Đôi lông mày Quân nhíu lại, ấn đường hiện ra một vệt đen. Dường như chị ấy chẳng để ý đến thái độ trên mặt chồng mình đang thay đổi mà vẫn tiếp tục nói những lời hoa mị về cô.
Đến khi không khí trong phòng tràn đầy hơi lạnh. An đứng dậy ngại ngùng rời đi…
“Trời cũng trễ rồi em phải về nhà đây…”
“Về sớm vậy sao? Hay ăn tối cùng với chị rồi hãy về…”
Cô lắc đầu rồi từ biệt Quỳnh…
Nhìn một gia đình ba người ấy hạnh phúc làm sao…cô khẽ cười nhạt

Bình luận

  • người dùng

    Hóng chương mới ạ