LiteRead

Ánh sáng nhỏ giữa ngân hà - CHƯƠNG 2

Luỵ...

Những ngày sau đó cô chỉ biết lao đầu vào công việc. Đêm về lại đâm đầu vào thế giới ảo…
Hình như gần đây chị ấy không online…
Cô bất giác thoát đăng nhập rồi chuyển vào tài khoản của Quỳnh…
Sự kiện tặng trang phục chị ấy muốn có vẫn còn hiệu lực…
Cô đã hứa sẽ giúp Quỳnh nên cô đành dùng tài khoản của chị ấy…
“Dạo này có phải thức đêm nhiều đúng không?”
Tâm ôm con trong tay dỗ dành vừa nhìn cô qua màn hình điện thoại…
“Ừ…tớ có chút không ngủ được nên chơi game hơi nhiều một chút…”- cô cười trừ
“Lại suy nghĩ linh tinh nữa chứ gì?”
“…”
“Tớ hiểu rõ cậu quá mà…Đừng nghĩ nhiều quá hại sức khỏe lắm…”
Làm sao bây giờ…cô không muốn nghĩ nhưng tâm trí cô không nghe lời thì phải làm sao…
“Tâm…”-Ngập ngừng
“Sao? Cứ nói đi đừng ngại”

“Có phải là tớ không xứng đáng có được hạnh phúc không…”- Cười khổ
Khuôn mặt Tâm thay đổi, đôi lông mày nhíu lại.
“Cậu cứ nghĩ tiêu cực vậy mãi…”
Cô cười, cười nhưng trong lòng lại đau như bị thứ gì đó sắc nhọn xé toạc ra…
Cô trước giờ đều như vậy…
Lo lắng một cách tiêu cực nhất…
Nhưng phải làm sao khi tính cách một người vốn không thể thay đổi…
Cô ghét bản thân mình, ghét mình quá mong manh…ghét sự tiêu cực tự mình tạo ra…
“Cậu có gì muốn nói thì cứ nói ra…có tớ nghe mà”-tiếng nói của Tâm kéo cô về hiện tại.
“Tớ…yêu rồi…”
“Vậy hả? Biết yêu là tốt, sao phải buồn như vậy? Để tớ đoán nhé! Là Quỳnh…”
Cô khẽ gật đầu thừa nhận…
“Vậy tỏ tình đi. Dũng cảm lên!”
“Nếu như…Tớ với chị ấy đến được với nhau nhưng lại khiến một gia đình tan nát thì sao?”
Lời nói ấy thốt ra nước mắt cô cũng thế nà rơi xuống…
Tâm cũng rơi vào trầm tư, cô không biết phải nói thế nào…cô biết An là một người cứng đầu…nhưng cô lại là một người chung tình.
Nhiều năm trước…An cũng đã từng như vậy.
Cô yêu đơn phương một cô gái…yêu đến mức không quan tâm đến mạng sống của mình. Nhưng tình cảm ấy cô chỉ giữ kín trong lòng không dám thổ lộ. Dù yêu đến cuồng si cũng chọn đi bên cạnh cô gái ấy với tư cách là một người bạn thân…
Tâm vẫn nhớ rất rõ, hôm ấy trời mưa rất to…
An bất chấp nguy hiểm chạy hơn 400km chạy đến Sài Gòn lúc hai giờ sáng chỉ để an ủi cô gái bỏ cô đi lên thành phố gặp người đàn ông xa lạ…
Ngày hôm ấy Nhiên bỏ cô một mình nơi quê nhà không một lời chạy lên Sài Gòn để gặp người bạn trai chỉ mới quen được vài ngày ngắn ngủi…
An biết…nhưng cô không một lời oán than hay trách móc…
Cô thật lòng mong cho Nhiên sẽ hạnh phúc và không hối hận về quyết định của mình. Nhưng kết quả thì sao?
Nhiên bị chàng trai tuyệt tình bỏ rơi giữa đây sài thành vội vã vô tình…
Khoảng khắc ấy Nhiên mới nhớ tới An…
Nhiên đứng dưới mái che trạm xe bus run rẩy vì làn gió lạnh lẽo từ cơn mưa đầu mùa dai dẳng…
Trong danh bạ dường như tất cả các số điện thoại không thể liên lạc. Chỉ có một cái tên khi Nhiên vừa chỉ quay số đã lập tức bắt máy…
“An…An…” giọng nói run rẩy vì lạnh yếu ớt vang lên
“Em nghe! Giọng chị sao lại run rẩy thế?”
“Hức…chị…chị lạnh lắm! Anh ta…bỏ rơi chị rồi…em lên đón chị được không? Chị sợ…”
Từng cơn nấc của Nhiên khiến trái tim cô như bị bóp nghẹt. Cô vội vàng cầm lấy chìa khóa xe, thậm chí giữa cơn mưa tầm ta cô chỉ kịp mặc một chiếc áo khoác mong manh và một chiếc áo mưa tạm bợ…
Không màng nguy hiểm trên đường đi mà chạy lên đón Nhiên…
Không màng nguy hiểm chạy lên vùng đất xưa lạ chạy vòng quanh thành phố để tìm Nhiên…
“Nhiên!” giây phút tìm được cô gái mình thương đang gục đầu khóc lớn trái tim cô dường như nhẹ đi một chút…
“Sao giờ em mới tới? Có biết chị sợ lắm…không?”
Cô nhẹ nhàng ôm lấy Nhiên vỗ về.
“Em xin lỗi vì đến trễ. Không sao mọi chuyện qua hết rồi…chúng ta về thôi…”
Cô cởi chiếc áo khoác giữ ấm duy nhất của mình khoác lên lưng Nhiên rồi đỡ cô đứng dậy…
Sau hơn mười giờ đồng hồ chạy về. Sau khi đưa Nhiên về, An gục ngã ngay trước cửa nhà…chiếc xe nặng hơn trăm cân đè lên người khiến cô bị bong gân nặng. Khi gia đình phát hiện đưa cô đi cấp cứu thì cô đã phát sốt hơn 40 độ…
Cô sẵn sàng giao cả sinh mạng mình cho cô gái đó…nhưng kết cục thì sao? Nhiên vẫn rời đi. Nhưng lần ấy Nhiên thật sự tìm thấy tình yêu của đời mình mà rời xa cô mãi mãi…
Thời gian ấy An đã rất suy sụp. Cô không hiểu tại sao? Tại sao Nhiên lại rời đi? Tại sao không chọn cô?..
Mối tình đầu của cô cứ thế mà kết thúc…
Nhưng đó có được gọi là mối tình đầu hay không cô cũng không biết…
Cô chỉ biết mình yêu Nhiên, yêu hơn sinh mệnh của mình…
Cô sẵn sàng đánh đổi mọi thứ để Nhiên hạnh phúc…chỉ cần Nhiên vui vẻ, thế là quá đủ.
Có phải cô đã quá lụy tình? Lụy đến mức không chỉ cần là bạn cũng mãn nguyện chấp nhận tiếp tục đơn phương…
An chính là như vậy…một cô gái chung tình đến mức quên cả bản thân mình cũng cần được yêu thương. Cô sẵn sàng cho đi mà không cần nhận lại bất cứ thứ gì…
Tâm chỉ có thể cười khổ, thương tiếc cho người bạn thân của mình…
“Cậu thật ngốc! Chỉ biết nghĩ đến cảm xúc của người ta mà vô tâm với cảm xúc của mình…”
An cười khổ
“Hình như cậu nói đúng…tớ chính là như vậy…vĩnh viễn không thể thay đổi”
Cô biết! Cô nhận ra chứ! Nhưng phải làm sao…? Cô không biết nữa…

Bình luận

  • người dùng

    Hóng chương mới ạ