LiteRead

Ánh sáng nhỏ giữa ngân hà - CHƯƠNG 5

Em sẽ luôn ở đây

Quân ngồi trên ghế sofa gục đầu xuống trầm tư. Anh không biết cuộc hôn nhân này bắt đầu từ khi nào lại xảy ra nhiều cuộc cãi vã đến vậy…

Là do anh đã thay đổi, hay do cô thay đổi…

“Ba…mẹ…mẹ”

Tiếng nói của bé Bom vang lên. Anh giật mình quay sang nhìn con bé.

“Mẹ…mẹ…”

Giọng con bé khẽ nấc lên, rồi òa khóc…

Anh ôm lấy bé Bom vào lòng vỗ về

“Đừng khóc nha! Mẹ đi ra ngoài một chút sẽ về thôi! Đừng khóc…”

Anh chợt nhận ra…

Đúng là cả hai đã thay đổi, tình cảm lúc đầu dường như sau khi kết hôn đã dần nhạt đi…

Nhưng lý do khiến hai người vẫn chọn ở bên nhau là vì đứa trẻ vô tư ấy có được gia đình hoàn mỹ như đứa trẻ khác…

“Con nín đi! Ngủ một giấc rồi mẹ về được không?”

Đứa trẻ ngây thơ nghe theo lời dỗ ngon ngọt của anh mà ngoan ngoãn chìm vào giấc ngủ.

Anh ôm cô bé trong lòng một tay khẽ vỗ về. Tay còn lại tìm kiếm chiếc điện thoại. Anh bấm một dòng chữ gửi đi rồi ôm bé Bom đi vào phòng…

Ánh đèn vàng ban đêm xuyên qua tán là chiếu xuống mặt đường. Càng về đêm trời tiết cũng dịu hơn…mặc dù còn hơi nóng bức.

Quỳnh ngồi trên ghế sofa co người gục vào đầu gối. An bước ra ngồi xuống bên cạnh Quỳnh. Cánh tay cô do dự giữa không trung, muốn chạm vào Quỳnh nhưng rồi lại thôi…

“Chị đừng buồn nữa! Trễ rồi ngủ sớm đi…”

Quỳnh ngẩng đầu lên, ánh mắt mệt mỏi vì khóc.

“Chị thật không hiểu…tại sao? Từ lúc nào anh ấy lại gây sự vô cớ với chị như vậy…”

“Đôi khi cãi vã…khiến chúng ta hiểu nhau hơn mà…chị đừng nghĩ nhiều quá rồi sẽ ổn cả thôi!”

Quỳnh nghiêng đầu tựa vào vai cô. Giây phút ấy tim cô hẫng đi một nhịp, trái tim như muốn nhảy ra ngoài vì hạnh phúc…

“Giá như…anh ấy bằng một góc của em…”

Như cô? Cô chỉ biết cười chua sót. Câu nói ấy khiến tâm trí cô rối bời…

“Muộn rồi! Chị ngủ đi mai còn phải đi làm…”

“Nhưng lạ chỗ chị sợ…”

“Không sao em sẽ ngồi đây trông cho chị ngủ”

Nghe lời cô Quỳnh ngả người nhắm mắt. Cô ngồi đó nhìn Quỳnh đang chìm vào giấc ngủ. Chiếc điện thoại của Quỳnh sáng lên. Dòng tin nhắn của Quân hiện lên trên màn hình…Cô nhìn nó một lúc rồi quay đầu nhìn ra khung cửa sổ. Đêm nay…thật khó ngủ.

Ánh nắng buổi sớm mai chiếu vào khung cửa. Hôm nay ánh nắng lại gay gắt hơn ngày hôm qua…

Cô đứng nhìn mình trong gương, quầng thâm trên đôi mắt lại giày thêm vì cả đêm không thể chợp mắt.

Một tiếng động vang lên khi cô đang trong nhà tắm. Cô bước vội ra ngoài mặc kệ kem đánh răng còn dính trên môi. Quỳnh đang xắp xếp chăn gối, dáng vẻ vội vàng.

“Còn sớm mà, sao chị không ngủ thêm chút nữa?” cô hỏi.

“Không cần đâu! Chị phải về nhà lo cho bé Bom…”

“Vậy đợi chút em đưa chị về”

“Không sao! Chồng chị sẽ đến đón, hôm qua làm phiền tới em rồi!”

Dứt lời Quỳnh mở cửa rời đi. Tiếng đóng cửa vang lên, căn phòng lại trở về với khung cảnh quen thuộc. Lạnh lẽo và tối tăm…

Cô cười nhạt rồi quay lại vào nhà tắm. Cô liên tục tạt nước lạnh lên mặt để giữ tinh thần tỉnh táo…

Ánh nắng chiếu xuống mặt đường gay gắt. An mệt mỏi ngồi xuống bàn làm việc…

Một ly cafe đang còn bốc khói nghi ngút đặt ngăn nắp trên mặt bàn.

Một tờ note đặt bên cạnh, tờ note nhỏ màu hồng in những hoa văn ngộ nghĩnh kèm dòng chữ “chào buổi sáng, chúc một ngày tốt lành”. Cô cầm tờ note khẽ cười nhạt rồi đặt sang một bên rồi nhấp một ngụm cafe còn đang nóng hổi…

Ly cafe là một thức uống dường như không thể thiếu giúp mỗi sáng con người ta đủ tỉnh táo để làm việc. Giá như…

Nghĩ đến An chỉ cười khổ rồi khẽ lắc đầu. Thôi…bỏ đi…

“Chào buổi sáng chị An!”

Một giọng nói nhỏ nhẹ, dịu dàng vang lên. Nhi ôm tập tài liệu dày cộm đứng bên cạnh.

“Gọi chị có chuyện gì sao?”

Cô nghiêng đầu, nhưng không quên đứng dậy ôm lấy đống tài liệu trên tay Nhi.

“Sáng sớm em đã lấy đâu ra đống tài liệu cũ này vậy?”

“Em có một vài chi tiết không hiểu nên muốn tranh thủ tìm hiểu kỹ trước khi hỏi chị…”-cô cười tinh nghịch đáp.

“Có thắc mắc cứ trực tiếp hỏi là được không cần thiết phải làm khổ mình vào sáng sớm vậy đâu!”

“Em muốn thử sức mình đến đâu mà!”

Nhìn dáng vẻ của Nhi cô khẽ cười rồi nói.

“Thực tập sinh bây giờ có ý chí như em thật sự rất ít đấy! Vậy em cứ thử sức mình đến đâu, nếu khó quá có thể nhờ chị giúp”

Cô ôm đống tài liệu đặt xuống bàn làm việc của Nhi rồi quay đi.

“Cafe của em đúng không? Rất ngon đó!”

Cô nói vọng lại.

“Vậy sáng nào em cũng sẽ pha cho chị nhé!”

“Được! Nếu em không phiền. Cảm ơn em nhé”

Cuộc đối thoại ngắn ngủi kết thúc. Nhi vùi đầu vào đống giấy cao như núi. Cô trở về với số liệu trên màn hình máy tính vô vị…

Chiếc điện thoại sáng lên

Khung chat quen thuộc hiện lên…

Cô mở lên, Quỳnh gửi cho cô một tấm ảnh chụp chung cùng con gái và chồng cùng một dòng tin nhắn.

" Xin lỗi vì hôm qua đã làm phiền em nhiều nha. Chị và anh ấy đã làm lành rồi! Anh ấy còn xin nghỉ làm để đưa mẹ con chị đi chơi nữa"

Cô thả trái tim rồi buông xuống. Cô cố gắng tập trung vào công việc, cô không muốn yếu lòng ngay giây phút này. Cô cúi xuống che đi đôi khóe mắt đã hơi ướt.

Cảm xúc bây giờ thật khó tả…

Vừa vui mừng, vừa có chút ghen tị…

Nhưng với người đến sau như cô. Người dòm nhó hạnh phúc của người khác như cô xứng đáng được phép ganh tị sao?

Cô nào dám làm chuyện ấy…

Cô không muốn tổn thương người cô thật lòng yêu thương…

Cô chấp nhận ở đây, mãi ở đây khi Quỳnh cần…

Chỉ cần chị ấy gọi cô sẽ mãi ở đây…

Bình luận

  • người dùng

    Hóng chương mới ạ