LiteRead

Ánh sáng nhỏ giữa ngân hà - CHƯƠNG 6

Cãi vã

Từ ngày ấy chị ấy và chồng mình thường xuyên cùng bé Bom đi chơi khắp nơi họ có thể đi. Từ lúc nào thói quen dừng lại dưới khu chung cư Quỳnh nhìn lên căn nhà ấy đã hình thành trong cô…
Cô không biết lý do tại sao mình lại làm vậy. Đứng đó nhìn lên, liệu có phải cô mong rằng sẽ tình cờ nhìn thấy Quỳnh đứng ngoài ban công nhìn xuống rồi khẽ cười chào cô…
Cô cúi đầu cười chua chát…

Bóng chiều ngã xuống. An trở về nhà, cô lại đứng lại trước khu chung cư ấy…

“Chị An!”
Giọng nói Nhi vang lên. Cô quay đầu lại nhìn theo phía xa nơi tiếng nói kia vang lên.
Nhi chạy thật nhanh trên tay còn ôm theo một tập văn kiện rất dày.
“Biết là hết giờ làm rồi nhưng mà em vẫn còn một vài điểm chị có thể chỉ cho em được không?”
Cô cười trừ rồi bước đi.
“Không sao! Đó là trách nhiệm quản lý giao cho chị mà. Có gì không biết cứ hỏi”

Hai người vừa đi vừa nói chuyện. Đến khi gần đến khu chung cư của cô thì cả hai bắt gặp Quỳnh đang trở về trên tay còn xách vài ba túi đồ rất lớn.
“An! Em mới tan làm hả?”
“Vâng!”
Chào hỏi vài ba câu Quỳnh nhìn sang Nhi ánh mắt như muốn hỏi cô ấy là ai…
“Chào chị! Em là Nhi đồng nghiệp của chị An”
Hiểu ý Nhi chủ động giới thiệu bản thân mình. Quỳnh cười mỉm rồi đáp lại
“Chị là Quỳnh bạn của An…em ở gần đây hả?”

“Dạ không. Em ở quận 7 cơ! Nhưng có một số vấn đề em chưa hiểu lắm nên nhờ chị An chỉ cho em…”

“Vậy sao?”
Quỳnh trả lời qua loa rồi nhìn cô
“Hai em nói chuyện tiếp đi. Chị phải về…”
Trong giọng nói của Quỳnh có một chút không thoải mái…nhưng có lẽ là do cô quá nhạy cảm mà thôi…

Quỳnh bước đi không chút do dự. Lúc ấy cô cảm thấy trong lòng một cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng…
Một tiếng va chạm vang lên cùng với tiếng hét của Quỳnh. Khi hai người quay lại nhìn xem chuyện gì đã xảy ra thì thấy Quỳnh đã ngã trên đất cùng một chiếc xe đạp. An chạy lại đỡ lấy Quỳnh. Khuôn mặt lộ rõ lo lắng.
“Chị có sao không?”
Quỳnh nắm lấy cánh tay cô đứng dậy nhưng rồi lại ngã xuống.

“Chị sao thế?”
“Chân chị đau…hình như bị trật chân rồi”
Nhìn gương mặt chật vật của Quỳnh khiến cô đau sót. Cô cúi người bế Quỳnh lên…
Nhi đứng đó cũng hiểu ý gom túi đồ bị văng ra rồi chạy theo phía sau…
Bước vào nhà cô đặt Quỳnh ngồi xuống ghế, quỳ xuống sàn nhẹ nhàng kiểm tra gót chân rồi nhẹ nhàng xoa nắn.
“Đã đỡ hơn chưa?”
Quỳnh nghe câu hỏi khẽ gật đầu.
“Đỡ hơn rồi! Cảm ơn em nhiều. Làm phiền em rồi”

Nhi xách túi đồ chạy theo sau đặt vào bếp rồi đi ra.
“Đồ em để trên bàn trong bếp cho chị rồi! Không biết có bị thiếu hay không chị kiểm tra lại sau nhé! Em về trước…”
Quỳnh không nhìn Nhi khẽ gật đầu rồi nhìn bàn chân đang xưng tấy của mình.
“Cô bé đó…là đồng nghiệp của em sao?”
Sau khi cánh cửa phòng đóng lại Quỳnh mới lên tiếng.
“Vâng…là thực tập sinh”
“Nhưng đã tan làm mà vẫn chạy theo em để hỏi về công việc không phải là có chút bất thường sao?”
“Thực tập sinh bây giờ có nhiệt huyết như em ấy thật sự rất hiếm thấy…”
“Chị đã đỡ hơn chưa?”
Cô buông chân Quỳnh ra. Quỳnh nhẹ nhàng đặt chân xuống xoay nhẹ cổ chân.
“Đỡ nhiều rồi! Cảm ơn em nha”
Quỳnh đứng lên nói phải nấu bữa tối. Khi Quỳnh vừa đứng lên một cơn đau nhói truyền đến khiến chị ấy mất thăng bằng mà ngã vào lòng An.
Tiếng mờ cửa vanh lên, Thiên bước vào…
Những cặp mắt chạm nhau…
Chiếc túi xách trên tay Thiên rơi xuống…
Cảnh tưởng trước mắt khiến anh phẫn nộ tột cùng.
Anh lao đến túm lấy cổ áo cô vung tay lên giáng xuống. Tiếng ‘bốp’ vang lên trong căn phòng đang yên tĩnh.
“Mày…lần trước tao đã không nói đến. Lần này mày dám làm vậy…”
Quỳnh hốt hoảng nắm lấy cánh tay đang nắm chặt cổ áo An.
“Không phải anh nghe em nói…”
“Em thôi đi! Em cứ bênh vực nó mãi…có phải em cũng có ý gì không hả?”
Sự tức giận lấn át lý trí. Anh vung tay đẩy Quỳnh ngã xuống sàn. Đôi đồng tử co lai quay sang nhìn cô…
Ánh mắt chứa đựng sự ghét bỏ. Anh đẩy cô ra phía cửa miệng buông lời chửi mắng không để cho cô có một cơ hội giải thích.
Cánh cửa mạnh bạo đóng mạnh lại.
Cô đưa tay lau nhẹ vệt máu đang dính trên khóe môi.
Vẻ ngoài điềm tĩnh nhưng sau trong nội tâm cô đang nổi bão tố…
Có phải cô đã phạm phải sai lầm gì…?

Ngôi nhà nhỏ chỉ vừa bình yên được vài ngày lại nổi lên giông bão. Bé Bom nằm ngủ ngoan ngoãn trên ghế sau một lúc lâu được ba mẹ dỗ dành. Thiên ngồi chống tay ôm lấy phần đầu vẻ mặt đầy phẫn ức.
“Em bị người ta tông phải nên An đưa em về…”
“Vì vậy mà em xà vào lòng nó tỏ lòng cảm ơn sao?”
“Không có! Em chỉ bị…”
Không cho Quỳnh cơ hội giải thích nào. Thiên hất ly nước trên bàn rơi xuống như thể muốn trút cơn thịnh nộ. Tiếng vỡ thủy tinh như vang khắp nhà…
“Anh đừng có suy diễn lung tung…”
Sức chịu đựng của Quỳnh dường như đạt đến giới hạn. Cô gào lên

“Em với An chỉ có quan hệ bạn bè bình thường anh đừng có ghen tuông vô cớ!”

“Từ lần đầu gặp nó anh đã không thích rồi. Từ ánh mắt nó em không nhìn ra là nó có tình ý với em sao?..”
Thiên cũng gào lên trong tức giận
“Hay em cũng thích nó! Nên em mới làm vậy chứ gì?”
“Anh đừng có ăn nói bậy bạ…hãy bỏ cái tính suy diễn của mình đi! Sao anh không chịu hiểu chuyện một chút nào…”
“Muốn anh hiểu chuyện giống nó?”
Anh cười nhạt nhẽo…
“Suy cho cùng anh vẫn là không bằng nó?”

Bình luận

  • người dùng

    Hóng chương mới ạ