LiteRead

Bỗng dưng muốn khóc - CHƯƠNG 1

Chương 1

Tôi có một người chị gái.

Chị ấy xinh đẹp, tài giỏi. Ba mẹ rất yêu thương chị ấy.

Nhưng ba mẹ không thương tôi cho lắm thì phải.
Có lẽ là tại tôi không ưu tú bằng chị ấy...

Tôi vẫn luôn cố gắng, cố gắng từng ngày, bản thân chỉ hy vọng một ngày nào đó, họ sẽ nhìn tôi, như cái cách mà họ nhìn chị.

Nhưng không.

Tôi cho dù có cố gắng đến mấy cũng không có được thứ tình yêu mà họ dành cho chị.

Chị ấy, là viên ngọc trong tay ba mẹ. Tựa như một vầng trăng vằng vặc giữa trời...

Mà tôi, lại chỉ như một ngôi sao tăm tối.

Lúc nhỏ không hiểu, chỉ biết cố gắng làm

hài lòng mọi người, mong muốn họ sẽ yêu quý tôi như chị.

Sau này, càng lớn lại càng nhận ra, họ vốn dĩ không yêu quý tôi, ngay từ đầu đã không cần tôi.

Tuổi thơ của chị ấy đầy ánh sáng, tươi đẹp như ánh mặt trời.

Tuổi thơ của tôi, chỉ có một mình trong căn phòng trống, chị ấy dường như cũng không thích chơi với tôi. Chị ấy có cuộc sống của riêng mình, căn bản không cần thêm một kẻ như tôi xen vào.

Hồi nhỏ, ba mẹ thường tổ chức sinh nhật chung cho cả hai chị em, họ cùng chị thổi nến, chúc mừng sinh nhật. Quà của chị, mỗi năm một khác, đều là những thứ mà chị thích. Còn tôi, năm nào cũng vậy, họ tặng tôi một con thú nhồi bông.

Có lẽ họ, căn bản không quan tâm đến sự trưởng thành của tôi. Tôi có rất nhiều gấu bông, nhưng chẳng ai chơi cùng với tôi.

Nhưng mà cũng rất lâu rồi, chuyện đó không xảy ra nữa...

Vì kể từ khi chị lớn, họ chỉ tổ chức sinh nhật cho chị mà thôi.

Sinh nhật của chị, bóng bay khắp nhà, căn nhà trang hoàng đẹp đẽ. Bạn bè chị đến chúc mừng, tiếng cười nói, không khí ấm áp bao trùm.

Nhưng nơi đó không dành cho tôi, lúc đó chỉ có thể trốn trên căn phòng nhỏ, chơi đùa với mấy con gấu bông.

Đôi lúc tự hỏi, bản thân nếu không lớn lên, có phải ba mẹ sẽ quan tâm đến tôi hơn không.
Hôm ấy, tôi trở về nhà. Ánh đèn trong nhà mờ mờ sáng. Tôi nhận ra cửa nhà đã khóa.

Trước đây, chị thường đi chơi về nhà muộn, nhưng ba mẹ bao giờ cũng thức để chờ chị.
Bây giờ, họ không đợi.

Có lẽ họ không nhận ra tôi chưa về nhà.

Hoặc... có lẽ họ đã quên mất, họ vẫn còn một đứa con nữa, và nó không có trong nhà...

Tôi bước ra ngoài, đi lại trên đường.Ánh đèn đường leo lét sáng. Người qua kẻ lại trước mặt tôi.

Bỗng dưng muốn khóc.

Từng đọc truyện cổ tích, thấy chỉ cần khóc sẽ có bà tiên xuất hiện, ban cho điều ước.

Bây giờ lớn rồi mới biết, dù có khóc cũng chẳng có ai quan tâm, đừng nói đến bà tiên xuất hiện.

Tôi lang thang qua từng đoạn đường, lúc đó bỗng thấy một ngồi ở góc đường, tay ôm lấy đầu, cúi xuống. Có thứ gì đó chảy qua kẽ tay.

"Anh bị thương à?"

"Cần tôi giúp không?"

Anh ngẩng đầu, nhìn tôi, đôi mắt tăm tối, mệt mỏi. Lặng lẽ gật đầu. Tôi đưa anh đến ngồi trên một chiếc ghế, chạy đi mua một chút bông băng, băng bó cho anh.

Từng làm việc này cho bản thân rất nhiều lần. Nhưng đây là lần đầu tiên làm cho người khác.
Trên con đường này có rất nhiều người qua lại, nhưng không một ai để ý đến anh. Máu đã bết lại trên trán, có lẽ anh ngồi đó cũng lâu rồi.

Anh cúi đầu, yên lặng cho tôi băng bó. Cảm giác anh ấy rất mệt mỏi.

"Ai đánh anh vậy?"

Anh đưa mắt nhìn tôi, khuôn mặt nhợt nhạt, môi mím chặt.

"Bố tôi uống rượu say..."

"Sao anh không về nhà..."

"Ông ta cần tiền, không cần tôi."

Tôi im lặng.

Phải, họ đều không cần chúng ta.

Tự dưng lại muốn khóc...

Hai chúng tôi, không một ai nói gì cả. Mỗi người đều có những suy nghĩ của riêng mình.

"Lần này em giúp tôi, sau này tôi sẽ bảo vệ em..."
Lần đầu tiên, có người nói sẽ bảo vệ tôi.

Anh ấy đứng lên, rời đi, bóng lưng lẫn vào màn đêm, mờ ảo, tăm tối.

Tôi ngồi lặng lẽ ở đó một lát, sau đó đứng dậy về nhà. Tôi ngủ ở bậc cửa.

Nơi này.... là nhà của tôi, nhưng một chút hơi ấm tôi cũng không cảm nhận được.

Sáng hôm sau mẹ tôi dậy mở cửa, bà bước ra ngoài, nhìn thấy tôi, chỉ im lặng đi lướt qua tôi. Ba mẹ căn bản không quan tâm tôi đã lạnh cóng như nào khi ngủ ngoài đó.
Tại sao tôi không được yêu thương?

Tôi đang học năm hai đại học, chị tôi học năm cuối.

Chị ấy là hoa khôi của trường.

Trong trường rất ít người biết, tôi tên là gì, họ chỉ biết tôi là em gái của chị ấy.

Tôi chỉ là một kẻ sống sau ánh hào quang của chị mình.

Trải qua những năm tháng đó, tôi không có nhiều bạn bè. Tôi vẫn thường nghe thấy những lời chê bai của họ dành cho tôi, và lời khen dành cho chị.

Chỉ là bây giờ cảm thấy rất mệt mỏi rồi, không muốn tiếp tục cố gắng, trở thành bản sao của chị ấy nữa.

Tôi thường quen với việc bước một mình trên con đường nhỏ, lặng lẽ về nhà. Tôi đã tìm một nơi làm thêm, tôi muốn kiếm thêm thu nhập, hơn nữa càng không phải chịu đựng ánh mắt lạnh lẽo ba mẹ dành cho tôi.

Ở căn nhà này, họ chỉ biết đến những cái nhất, những thứ đầu tiên.

Nhưng sau buổi tối hôm đó, tôi không còn phải trải qua mọi thứ một mình.

Tôi không biết bằng cách nào anh ấy tìm ra nhà tôi. Tôi chỉ biết bây giờ bản thân thấy rất hạnh phúc, hạnh phúc vì có anh ấy bên cạnh.

Hôm sau anh ấy đứng trước nhà, đưa tôi đi học, rồi lại đưa tôi về.

Hôm sau nữa cũng thế. Mỗi ngày đều như vậy.

"Anh sẽ bảo vệ em."

Cùng một con đường, cùng một đích đến, nhưng lần này tôi không đi một mình nữa.

Cảm thấy mình thật dễ dãi, một người mới gặp một lần, đã đồng ý để cho họ đưa về nhà.

Bản thân nửa sợ bị gạt, nửa lại sợ mất đi thứ hạnh phúc ấm áp mong manh ấy.

Hóa ra tình cảm của con người cũng có lúc hèn mọn như vậy...

Tôi bước vào nhà, nói cảm ơn, anh ấy vẫn ở phía sau nhìn. Yên lặng không nói gì.

Đôi lúc cảm thấy, anh ấy thật kỳ lạ, luôn ở bên cạnh tôi nhưng lại chẳng nói gì, giống hệt như vị thần hộ mệnh của riêng tôi.

Tôi thích anh ấy rồi đấy, ngốc thật nhỉ. Tôi còn không biết anh ấy đối tốt với tôi để trả ơn hay vì mục đích gì.

Hạnh phúc giống như ở rất gần, mà lại ở rất xa...

Nhưng nếu bỏ lỡ, sẽ không còn cơ hội nào nữa.
Trời hôm ấy rất lạnh, chúng tôi bước trên đường, tôi đứng sát lại gần anh...

Anh nắm lấy tay tôi, nhét vào túi áo của anh ấy.

Từ bé đến giờ, tôi chưa từng cảm thấy ấm áp đến vậy.

Bỗng không còn lo sợ nữa, tôi tỏ tình với anh ấy.
Anh cười, xoa đầu tôi, nắm chặt lấy tay tôi.

"Không ai bảo vệ một người mà mình không yêu cả."

Bỗng dưng muốn khóc.

Hạnh phúc, thực sự mỉm cười với tôi rồi.

Tối hôm đó, anh ấy đưa tôi về, trời khá muộn, căn nhà nhỏ đóng kín.

Anh ấy bước tới, xoay tay nắm cửa, đột nhiên tay anh hơi khựng lại, có tiếng cạch vang lên, cánh cửa mở ra.

Nó không khóa sao?

Ba mẹ đang chờ tôi sao?

Thật tốt...

Trước khi tôi vào nhà, anh ấy ôm lấy tôi, nói cho dù có chuyện gì xảy ra cũng không phải sợ. Anh ấy luôn ở bên tôi.

Thời khắc đó, tôi chỉ nghĩ đó là những lời hứa đơn thuần trong tình yêu. Nhưng ngày hôm sau, tôi xuống nhà, mọi người đều nhìn tôi. Tôi nghe thấy mẹ nói, tay nắm cửa nhà bị hỏng, nó thậm chí còn long hẳn ra....

Tôi chỉ khẽ nhìn qua nó, một ý nghĩ vụt thoáng qua trong óc tôi...

Thì ra... không phải bà ấy không khóa cửa...

Ngốc thật đấy, tôi lại lầm tưởng nữa rồi.

Không muốn nghĩ nữa, anh ấy đang đợi tôi bên ngoài. Tôi im lặng bước ra khỏi cửa. Đột nhiên một ai đó nắm tay tôi, lôi lại.

" Em gái, sắp tới là sinh nhật em, chị đã chuẩn bị sẵn quà cho em rồi, hôm đó nhớ về sớm nhé. Đừng đi về muộn nữa."

Bình luận

  • người dùng

    Cá biết bay

    hay quá ạ