LiteRead

Bỗng dưng muốn khóc - CHƯƠNG 2

Chương 2

Chị nói với tôi, sẽ tặng quà sinh nhật cho tôi.
Đã rất lâu chưa được tặng quà....
Từ bé đến giờ, lần đầu tiên cảm thấy được quan tâm tới vậy. Trước giờ chị ấy một chút cũng chưa từng để mắt đến cuộc sống của tôi. Thoải mái sống trong ánh hào quang của mình. Tôi không ghen tị, cũng không ghét chị. Những thứ đó là do chị ấy một tay gây dựng, một mình cố gắng. Số phận đã sắp đặt tôi thua kém chị ấy, chị ấy không làm gì sai cả. Bây giờ thậm chí còn muốn tặng quà cho tôi...
Tốt thật đấy...
Mọi thứ tốt đến bất ngờ. Anh ấy yêu tôi, chị ấy cũng quan tâm đến tôi. Tôi gật đầu chào chị ấy, bước ra ngoài. Anh đang đứng bên ngoài cửa, đôi mắt ấm áp nhìn tôi. Bước tới nắm lấy tay tôi, dẫn đi.
Cuộc sống của tôi, bỗng nhiên hiện ra một màu hồng rực rỡ, ấm áp. Hạnh phúc đến lạ kỳ.
Một tuần sau đó sinh nhật tôi. Ba mẹ đều không có nhà, chị tôi nói họ đi công tác. Tôi cảm thấy kì lạ, mẹ bình thường chỉ ở nhà làm nội trợ, sao hôm nay bỗng dưng lại nói đi công tác.
Tôi có mời anh ấy đến, anh ấy nói sẽ đến muộn một chút, để mua quà cho tôi. Chỉ có tôi và chị ở trong nhà. Tôi háo hức, chờ đợi anh đến. Chị cười với tôi, nói dành cho tôi một bất ngờ trong phòng của mình. Tôi cười rạng rỡ, không do dự mà bước vào.
Phải, không do dự mà bước vào. Còn chị ấy, không do dự mà khóa cửa.
Ba người đàn ông ngồi trên giường của tôi. Tôi không biết họ ở đó từ lúc nào. Họ nhìn tôi, rồi đột nhiên bật lên tiếng cười ghê rợn. Tôi sững người, hoảng loạn, tìm mọi cách đập cửa, nhưng nó một chút cũng không chịu xoay chuyển. Họ tiến đến, tóm lấy tôi, đè xuống.
Tôi không còn thấy ánh sáng trước mắt mình nữa.
Chị, tại sao lại gạt em?
Tại sao lại muốn hại em?
Mọi chuyện sau đó tôi không nhớ rõ, mà cũng không muốn nhớ...
Tôi chỉ biết bản thân lúc đó đã gào thét, cầu xin họ rất nhiều lần. Chỉ biết bản thân lúc đó rất đau, đau đến mức muốn chết đau. Toàn thân nóng rát, giống như cơ thể bị xé làm hai mảnh, tủi nhục, phẫn nộ chồng chất...
Rồi tôi rơi vào một khoảng không vô tận đen kịt. Bên tai vang lên tiếng họ thì thào, chị tôi giao du với đám người nào đó, đắc tội họ, nên đem tôi ra trao đổi...
N là cho Tử Ngọc, kẻ bị nhấn chìm trong vũng bùn.
Lúc tỉnh táo lại đã không còn thấy họ đâu nữa, chỉ thấy máu nhuộm đỏ một khoảng chăn.
Máu...
Máu màu đỏ...
Mọi thứ quanh tôi hình như cũng màu đỏ...
Có tiếng gì đó ngoài cửa... Tiếng lạch cạch, tiếng kim loại bị bẻ gẫy.
Cánh cửa bật mở, tôi thấy anh đứng đó, mắt mở to, sững sờ.
Tôi điên cuồng kéo lấy chăn, cố gắng tìm cách che đi mọi chỗ trên cơ thể mình, cảm giác đau khổ, tuyệt vọng xâm chiếm trái tim tôi.
Tại sao, tại sao che thế nào cũng không hết được cái cảm giác ghê tởm chính bản thân mình ấy?
Tại sao, tại sao chuyện này lại xảy ra với tôi?
Tôi không dám khóc.
Lần đầu tiên của tôi vốn định dành cho người mình yêu nhất, bây giờ lại bị kẻ khác đem ra vũ nhục. Tôi bây giống cái gì rồi, có ra người không, có ra ma không?
Anh vẫn đứng ở đó. Tôi sợ ánh mắt đó, tôi ghét cái nhìn đó, tôi oán hận anh ấy tại sao không đến sớm hơn một chút. Trong thoáng chốc, tôi đã đổ lỗi cho tất cả mọi thứ xung quanh.
Tôi nắm chặt lấy lớp chăn, quay mặt vào trong, sợ hãi cảm giác có người đang nhìn chằm chằm mình. Tôi không muốn thấy đôi mắt của anh ấy, không muốn thấy gì hết.
Tôi tự mình vẫy vùng trong vũng bùn .
Những hình ảnh ghê tởm đó không ngừng tái diễn trong đầu tôi. Tôi hoảng loạn vò đầu, vuốt tóc liên tục, dùng tay cào cào lên mặt. Cắn môi đến mức vị máu tanh trào lên trong miệng... Tôi nghe thấy tiếng bước chân của anh ấy, tiến lại gần tôi. Tôi run rẩy thu nhỏ cơ thể lại. Càng nhỏ càng tốt, biến mất luôn cũng được.
Bỗng dưng muốn ... bản thân biến mất khỏi thế giới này...
Anh ấy đưa tay ôm chặt lấy tôi vào lòng. Áp đầu tôi vào ngực anh ấy.
" Có đau không?"
"Ngoan, bình tĩnh, anh ở đây rồi."

"Có đau không?"
"Anh đây, ngoan, đừng sợ..."
Giọng anh ấy hơi run, tôi có thể cảm nhận được bàn tay ôm sau lưng tôi đang siết thành nắm đấm...
Không nghĩ được gì cả, nhưng cũng không thấy sợ nữa. Anh ấy nhẹ nhàng bế tôi lên, cuốn chặt lớp chăn quanh cơ thể tôi. Ôm chặt lấy, bế tôi ra ngoài.Tôi giật mình bấu chặt lấy cánh tay anh, anh cúi xuống nhìn tôi, dụi đầu vào trán tôi, ôm tôi chặt hơn.
"Anh đưa em đến bệnh viện khám nhé. Nhắm mắt lại ngủ một chút đi."
Tôi nhắm mắt lại...
Ngủ một chút thì sẽ ổn thôi phải không?
Anh ấy đưa tôi ra ngoài, một đám người đứng lố nhố ở đó, không thấy chị tôi...
Họ bàn tán, xì xào sau lưng tôi. Tay cầm điện thoại, bắt đầu chụp ảnh. Anh ấy quay lưng lại phía họ, che chắn cho tôi. Tôi cuộn mình thu nhỏ người lại, nước mắt bắt đầu chảy xuống.
Tôi không biết họ đang nói gì, đang bàn tán điều gì về tôi.
Anh ấy ôm tôi bước vào chiếc taxi gần đó, đi thẳng đến bệnh viện. Anh nói với bác sĩ khám tổng thể cho tôi. Họ bắt đầu xem xét, từng ngóc ngách trên cơ thể tôi. Cô bác sĩ nói gì đó với anh, tôi không nghe thấy, nhưng tôi thấy sắc mặt anh tối xuống.
"Anh à, em là bị người ta hại, em không cố ý để điều này xảy ra đâu, anh đừng ghét, đừng bỏ em có được không?"
Tôi nắm lấy cánh tay anh, run run nói. Anh cúi xuống ôm tôi, vuốt vuốt mái tóc rối, mỉm cười.
"Không sao hết, anh sẽ không rời xa em."
Tôi khóc, ôm chặt lấy cánh tay anh, nước mắt cứ trào ra. Tôi nói tôi muốn về nhà, anh do dự một lát, sau đó lại đồng ý đưa tôi về.
Tôi muốn thấy ba mẹ quan tâm đến tôi, muốn họ một chút gì đó để ý đến những tổn thương của tôi. Hơn hết, tôi muốn biết tại sao chị ấy lại làm thế....
Căn nhà nhỏ hiện ra trước mắt, nó lạnh lẽo, lạnh lẽo vô cùng.
Tôi mở cửa, cửa không khóa, ba đang ở trong đó. Ông ấy ngồi gục đầu vào giữa hai đầu gối, trầm mặc không nói gì.
" Ba..."
" Về rồi đấy à..? "
" Chuyện đó..."
" Là chị làm!"
Tôi ngắt lời ông, bám chặt vào tay anh để dựa cho khỏi ngã, tôi chờ đợi câu trả lời, chờ đợi chút tình thương mỏng manh hiếm hoi đến từ người đàn ông mà tôi gọi là " ba".
" Ba hy vọng con có thể giữ kín chuyện này, dù sao đó cũng là chị con..."
" Gì cơ?"
" Chỉ lần này thôi, sau này chúng ta sẽ cố gắng bù đắp cho con..."
" Ba nhặt tôi từ chỗ nào về vậy? "
Đầu tôi trống rỗng, hai chân mềm nhũn, tôi cố gắng mở mắt thật to để nhìn người đàn ông kia, người đang cầu xin sự tha thứ cho chị của tôi, chứ không cầu xin sự yên bình dành cho tôi.
Đau đầu quá...
Tôi đã làm gì sai chứ?
Tôi chẳng làm gì sai cả..
Tôi chẳng làm gì cả....
Nước mắt bắt đầu trào ra, tôi không nghe thấy gì nữa. Tôi chỉ muốn rời khỏi đây.
Tôi ngất đi.
Lúc tỉnh lại, tôi thấy mình nằm trên giường, trong một căn phòng trọ nhỏ. Anh ấy ngồi ở cuối giường, chiếc rèm phía cửa sổ hé mở, ánh hoàng hôn chiếu vào phòng. Mờ nhạt, u ám.
Nhưng ít nhất ở đây... ấm áp hơn ở căn nhà đó.
Đầu tôi đau quá, tai cũng đau nữa.
"Em tỉnh rồi à?"
Anh ấy dừng lại, quay mặt về phía tôi, hỏi tôi có còn đau không, tôi lắc đầu. Anh đắp chăn cho tôi, bảo tôi ngủ thêm một lúc nữa. Vuốt vuốt mài tóc, hôn lên trán tôi.
"Lúc em tỉnh lại anh vẫn sẽ ở cạnh em chứ?"
"Đương nhiên rồi, ngủ đi, sẽ ổn thôi."
Ổn...
Ổn...
Ổn ư..?
Có thật là mọi thứ sẽ ổn không?
Chỉ cần ngủ một giấc, khi tỉnh lại thì tất cả sẽ bình yên như cũ phải không?
Mệt quá...
Tôi từng mơ một giấc mơ, mơ rất nhiều lần...
Trong giấc mơ đó, ba mẹ và chị gái tôi nắm tay nhau tươi cười hạnh phúc, họ bước về phía trước, rất nhanh. Tôi luôn cố gắng đuổi theo, cố gắng bắt kịp, luôn hy vọng sẽ có một ai đó trong số họ sẽ đưa tay về phía tôi, nắm lấy tay tôi...
Nhưng dù cố gắng thế nào cũng không đuổi kịp được, hạnh phúc ở trước mắt, nhưng lại không thể chạm tới.
Hôm nay, tôi lại mơ thấy...
Nhưng tôi của hôm nay không cố gắng chạy theo họ nữa, giống như không muốn làm một việc vô ích nữa.Tôi thấy anh ấy đứng ở một hướng khác, đưa tay về phía tôi, tôi chạy đến, sắp nắm được rồi. Những cánh tay từ đâu xuất hiện phía dưới, nắm chặt lấy chân tôi, tôi không thể tiếp tục bước...
Cơ thể tôi chìm dần trong vũng bùn.
Một cơn ác mộng đáng sợ, mà cho đến cuối cùng, tôi vẫn không thể thoát khỏi những cánh tay ấy, tôi sợ hãi tỉnh lại.Anh không có trong phòng, tôi sợ hãi chạy ra khỏi phòng, anh ấy đang ở dưới bếp, nấu cái gì đó.
Anh ấy không đi đâu cả, anh ấy vẫn ở đây.
Tôi khóc ầm lên, ôm chặt lấy anh, anh gạt nước mắt trên má tôi, mỉm cười.
"Anh sợ em đói nên nấu chút thức ăn thôi, có đi đâu đâu, nín đi."
Tôi sụt sịt khóc, anh ấy bảo tôi lên phòng chờ một lát, anh sẽ mang đồ ăn lên. Tôi gật đầu chạy lên phòng, tìm điện thoại...
Trong điện thoại có vài cuộc gọi nhỡ, từ chị tôi...
Chị ấy lại gọi đến, tôi nghe máy, chui vào trong chăn, cuộn mình thật chặt.
" Yo, tỉnh rồi hả? "
" Chị muốn gì?"
" Để tao nói cho mày nghe một bí mật..."
" Mày là con riêng của ba, không phải con ruột của mẹ.."
" Cái gì?"
Bên tai vang lên tiếng ù ù.
" Dù sao cũng chẳng phải chị em ruột, vậy nên là, xin lỗi nhé ! "

Bình luận

  • người dùng

    Cá biết bay

    hay quá ạ