LiteRead

Cái Tác Giả Này Xuyên Vào Sách Rồi! - CHƯƠNG 3

Chuyển Trường

Thời tiết tháng Mười vẫn chưa mát mẻ lên được bao nhiêu. Từ sau khi trở về nhà, Chu Nhiễm cứ rũ rượi, đã vào thu rồi mà vẫn còn vất vả như giữa hè.

Cô vốn dĩ không dám đụng tới không gian trong truyện, nhưng mấy quả dưa hấu trong đó thật quá hấp dẫn, khiến cô không kiềm được mà lén thử...

Sau đó thì một đi không trở lại! Nào là nho, đào, mận, hạt dẻ, kiwi… hễ là trái cây trồng được ở đây, Chu Nhiễm đều gom hạt quẳng vào không gian.

Quá là tuyệt vời!

Nhờ vậy, cho dù không ăn viên thuốc trong căn nhà trúc không gian, thể lực cô vẫn tăng lên rõ rệt. Cả ba Chu và mẹ Chu cũng được hưởng ké.

Còn chuyện đem bán dưa hấu á? Không có cửa, nhà ăn là đủ rồi.

Ờm… tiền tiêu vặt bố mẹ cho thêm thì không tính!

Chuyển trường đâu phải chuyện nhỏ. Với một gia đình bình thường, vẫn là khá khó khăn. Trong kỳ nghỉ thì người ta đâu có đi làm, đợi qua kỳ nghỉ, ba Chu mới bắt đầu chạy đôn chạy đáo khắp nơi, đến khi làm xong hết thủ tục thì cũng đã cuối tháng Mười.

Trong thời gian đó, Chu Nhiễm không quay lại trường cũ mà chỉ ở nhà. Mãi đến khi mọi thủ tục xong xuôi, ba Chu mới dẫn cô đến trường cũ thu dọn đồ đạc.

Khoảng thời gian đó xa xôi quá rồi, Chu Nhiễm căn bản chẳng nhận ra được ai nữa.

Vì là ngày thường, nên khi Chu Nhiễm đến dọn đồ, các bạn học đều có mặt. Cả lớp bàn tán xôn xao, nhưng vì ba Chu đứng cạnh nên không ai dám nói lời khó nghe.

“Chu Nhiễm, cậu thật sự đi à? Bọn mình sẽ nhớ cậu lắm đó.” Gần một tháng rồi không đi học, trường lớp đồn đại đủ kiểu, tin đồn bay tứ tung.

Người lên tiếng, Chu Nhiễm chẳng còn nhớ nổi là ai. Nhưng với kinh nghiệm sống mấy chục năm, cô chỉ cần liếc là biết cô gái đó đang “giở chiêu”.

Cô thản nhiên rút tay ra khỏi tay người kia, nói: “Thôi đi, tớ chịu khổ không nổi, sao có thể vì cậu mà ở lại chịu khổ được chứ.”

“Chu Nhiễm, tớ không có ý đó, cậu hiểu lầm rồi!” Cô gái đó “trà nghệ” chưa luyện đến nơi đến chốn, vừa nghe đã tái mặt.

Thật ra thì Chu Nhiễm cũng chẳng nói gì gay gắt, haizz, kiểu tâm lý yếu đuối này mà hồi nhỏ mình lại bị gài bẫy...

Nói cô nhớ dai thì cũng đúng, chuyện mấy chục năm cô quên kha khá, nhưng nói cô không nhớ thì không đúng — cô thù dai thật sự.

Cô gái trước mặt, kiếp trước đã từng đào một cái hố lớn chôn cô. Nói dối rằng mất tiền trong ký túc xá, rồi vì hôm đó Chu Nhiễm không có mặt mà vu cho cô là người lấy trộm.

Những lời ngọt như đường nhưng cay như ớt ấy đã khiến Chu Nhiễm đau lòng suốt một thời gian dài.

Người không có mặt ở ký túc mà bị vu là ăn trộm — nói nghe được hả?

May mà trong ví Chu Nhiễm khi đó có gần hai ngàn tệ, thầy cô xác minh lại tiền sinh hoạt từ nhà gửi, thấy vô lý nên mới không khép tội cho cô. Nếu không thì cái mác “kẻ trộm” thật chẳng gột rửa nổi.

Sự thật là sau đó cô gái ấy còn loan tin khắp nơi rằng “có tiền cũng không có nghĩa là không ăn trộm”, mà tin theo cũng không ít.

Có một thời gian, Chu Nhiễm gần như trầm cảm. Chính ở cái trường này, bầu không khí đúng là tệ thật.

Tự chứng minh bản thân vô tội — đó mới là điều khiến người ta ghê tởm nhất. Kiếp trước, lý do cô thi vào ngành luật, chính là vì nghe được câu nói từ giảng viên luyện thi pháp luật: “Ai khẳng định, người đó phải chứng minh.”

Nguồn học sinh, đôi khi rất quan trọng. Đặc biệt là với những đứa còn non nớt, gần son thì đỏ, gần mực thì đen — chẳng sai chút nào.

Học hành giúp người ta sáng suốt, đa phần là thế.

“Tớ với cậu sau này chắc sẽ không gặp lại, hiểu lầm hay không cũng chẳng quan trọng. Đi nhé, chị gái trà xanh~” Chu Nhiễm cười tươi rói, ba cô đã cầm lấy cặp sách từ tay cô.

Trà xanh? Ý gì vậy trời...

“Chú ơi, Chu Nhiễm thật sự hiểu lầm cháu rồi…”

“Ái chà, con gái nhà tôi với cô đâu phải bạn bè, sau này cũng không còn là bạn học nữa, có gì mà hiểu với lầm!” Ba Chu cực kỳ thẳng tính, nhíu mày buông một câu rồi cùng con gái rời khỏi lớp.

Cô gái trà xanh càng thấy tủi thân, cứ cảm giác ai cũng đang xì xào nói về mình, che mặt nằm sấp xuống bàn khóc luôn.

Ai khóc trước thì người đó thắng — kiếp trước Chu Nhiễm đã chịu quá nhiều kiểu thiệt như vậy.

Sau khi lấy xong sách trong lớp, Chu Nhiễm phải về ký túc xá thu dọn hành lý, nhưng cô thật sự không nhớ nổi giường mình ở đâu, đành quay lại hỏi một cô bé mặt tròn trịa, trông có vẻ thân thiện.

“Chu Nhiễm, cậu không học nữa à?” Câu hỏi đơn giản thôi, nhưng Chu Nhiễm nhìn ra được, cô bé ấy không có ác ý, thực lòng quan tâm.

“Sao lại không chứ, tớ mới mười lăm tuổi thôi mà, không học thì làm được gì! Chỉ là không quen môi trường ở đây, nên năn nỉ ba mẹ cho chuyển trường.” Chu Nhiễm nhận hết trách nhiệm về mình.

Con gái mà, yếu đuối chút thì sao chứ?

“Ơ? Vậy cậu chuyển đến trường nào?” Cô bé tò mò, nhưng không hỏi mấy lời đồn đại đang lan truyền.

“Trường Sơn Trung, gần nhà hơn một chút.” Đi bộ mười phút là tới, đúng là lựa chọn gần nhà nhất.

Chỉ là trường tư thôi, học phí hơi cao.

“À đúng rồi, nhà cậu ở trong thành phố mà.” Dù hơi thắc mắc tại sao không học Sơn Trung từ đầu mà lại qua đây vòng vo, nhưng đó là chuyện nhà người ta, cô bé mặt tròn cũng không hỏi thêm.

Còn người khác nghe được thì lại có thêm đề tài tám chuyện.

“Sơn Trung á? Người có thể học Sơn Trung sao lại đến trường quê như mình?”

“Đúng đó, ai biết có phải bốc phét không?”

Mấy người đó nói không nhỏ, thậm chí còn cố tình lớn tiếng để cô nghe. Nhưng Chu Nhiễm chẳng buồn quan tâm.

Kiếp trước ấy à, tốt nghiệp xong là đường ai nấy đi, chẳng gặp lại bao giờ.

Chăn màn là ba Chu gói, mười mấy năm trong quân ngũ khiến ông cực kỳ nghiêm túc với chuyện gấp chăn. Nói theo thời đại sau, chắc ông hơi bị “rối loạn ám ảnh cưỡng chế” đấy.

Ví dụ như… nấu ăn phải chính xác đến từng phút từng giây, chăn phải gấp thành khối vuông vức như đậu phụ ấy?

Tính luôn cả thời gian huấn luyện quân sự, Chu Nhiễm chỉ ở đây tổng cộng một tháng rưỡi. Tháng Mười còn không tới trường, nên đồ đạc chẳng có bao nhiêu, hai tay ba Chu là xách hết được.

Nếu không phải Chu Nhiễm cố nài, chắc ba cô còn chẳng để cô đeo balô. Chủ trương cưng chiều hết mức!

Xong việc bên này, ba Chu lại vội vàng đưa Chu Nhiễm tới trường Sơn Trung. Con gái đã nghỉ học nguyên tháng, ngoài mặt không nói gì chứ trong lòng sốt ruột lắm.

Học được hai tháng rồi, giờ mới có học sinh chuyển trường, trường nào cũng hiếm. Nên khi Chu Nhiễm còn đang ở văn phòng giáo viên thì bên lớp mới đã xôn xao cả lên.

Học sinh chuyển trường! Lại còn là nữ! Mà xinh nữa chứ!

“Được rồi, mọi người trật tự nào. Nhìn các em phản ứng thế này là biết tin rồi ha. Lớp mình chào đón một bạn học mới. Nào, Chu Nhiễm, giới thiệu với cả lớp đi.”

Thầy giáo Chủ nhiệm – Kiều Chí Quốc – đã đọc qua hồ sơ của Chu Nhiễm từ trước. Thi đầu vào được điểm tuyệt đối môn Toán, từng đạt giải Nhất cuộc thi Toán hy vọng. Với một thầy giáo dạy Toán, học sinh thế này đương nhiên là quý như vàng.

Còn chuyện được ban giám hiệu gửi gắm gì đó thì chỉ là điểm tô thêm thôi. Với ông, dạy ai cũng như nhau, học sinh học tới đâu thì đó là chuyện của trò, thầy đâu quyết định được.

Ví như… con trai ông, từ đầu đến cuối toàn xếp hạng cuối lớp...

Bình luận