LiteRead

Cái Tác Giả Này Xuyên Vào Sách Rồi! - CHƯƠNG 5

Lý lẽ của tuổi ba mươi, mười lăm đã hiểu

“Vận may chó!” – Viên Liệt nói đầy khiêu khích, nhưng Chu Nhiễm chẳng thèm ngẩng đầu lên, khiến cậu ta cũng chán chẳng buồn nói tiếp.

Cứ có cảm giác cô bạn từ nhỏ đã thay đổi rồi, nhưng nghĩ lại thì từ bé cô ấy đã kỳ lạ thế mà, nghĩ kỹ lại thì… cũng chẳng có gì lạ.

“Sắp ăn cơm rồi mà còn ăn cả quả lê to thế, nào nào nào, Liệt Liệt lại đây giúp dọn bàn cái nào!” Ba Chu bước ra từ bếp, thấy ba người đang cạp lê, không nhịn được càu nhàu một câu.

Gọi Viên Liệt làm việc bằng giọng điệu vô cùng tự nhiên.

“Đến đây!” – Lê ngon mấy cũng không bằng sườn kho trong lòng một “động vật ăn thịt”, Viên Liệt đặt vội quả lê lên bàn trà rồi bước ngay về phía phòng ăn.

Cậu thiếu niên mười sáu tuổi, còn thấp hơn ba Chu vài phân, người gầy gò chắc chắn còn lớn thêm được nữa.

Chu Nhiễm rất tự giác đi xới cơm. Nhìn nồi cơm đầy ú ụ, cô không khỏi câm nín – Viên Liệt rốt cuộc là thùng cơm cỡ nào đây?

Phải biết nhà cô ba người, hai ngăn cơm là đủ ăn rồi, giờ thêm Viên Liệt mà phải nấu hẳn năm ngăn!

“Tránh ra! Để tớ tự múc!” – Viên Liệt không biết từ lúc nào đã vào bếp, thấy Chu Nhiễm đứng lơ ngơ liền nhẹ đẩy cô một cái.

Chu Nhiễm liếc qua – cái tên này dùng luôn cái bát tô ăn mì của nhà cô để đựng cơm, đầy cả tô…

“Ba, cậu ấy chiếm chỗ con kìa.” – Đến lúc Chu Nhiễm bưng cơm ra thì thấy Viên Liệt ngồi đúng ghế “của mình”.

“Cái đó sao lại là của con chứ…”

“Liệt Liệt, trả chỗ cho Nhiễm Nhiễm, chỗ đó vốn của con bé mà.”

“Dạ, vâng, chú Chu.” – Viên Liệt trong khoảnh khắc ngoan ngoãn như chim cút, ôm tô cơm to đổi chỗ.

Cậu ta mãi không nhớ ra rằng đụng chạm vị trí của Chu Nhiễm trong lòng ba Chu là chuyện cấm kỵ, nhưng cứ thích lặp lại trò này không biết chán.

Có thể là vì trước kia Chu Nhiễm luôn cãi nhau với cậu ta trước, lần này lại trực tiếp “mách người lớn”!

Cao tay thật!

“Nhiễm Nhiễm ăn nhiều một chút nhé, con xem Liệt Liệt kìa, bát cơm to thế kia…” – Ba Chu vừa nói vừa gắp liên tục sườn kho cho con gái. Viên Liệt thì dồn nén uất ức thành sức ăn, ăn cơm gắp đồ ăn cứ phải gọi là tốc độ ánh sáng.

Vì sợ con gái không kịp ăn phần.

Viên Liệt càng buồn bực. Trời ạ, chẳng phải chỉ mới đi Bắc Kinh một tháng thôi sao, mà待遇 (đãi ngộ) tụt dốc thê thảm vậy?

Nghe ba mẹ và Viên Liệt trò chuyện, Chu Nhiễm cũng hiểu ra vì sao tháng qua không gặp cậu – thì ra mới về.

Hóa ra nghỉ Quốc Khánh cậu về thăm ông bà ngoại, chẳng may ông bị ốm nhập viện, bố mẹ lại bận, thế là chàng trai mười sáu tuổi phải đảm đương trách nhiệm chăm sóc.

Thực ra cũng chẳng phải làm gì nặng, bệnh viện có hộ lý, nhà cũng có người giúp việc, chỉ cần có người thân bên cạnh là yên tâm rồi.

May mắn thay ông chỉ mổ nhỏ, hồi phục nhanh, mẹ Viên Liệt xin nghỉ phép năm, thế là “tiểu gia hỏa” này được cho về đi học lại.

Xem ra cậu này cũng là đứa có hiếu.

Nhưng mà sao cứ thích sang nhà mình ăn chực vậy trời? Trong truyện mình viết đâu có chi tiết này, mà đời trước ngoài đời cũng không có!

“Nhiễm Nhiễm, con đang đếm cơm đấy à? Ăn chậm là phải rửa bát đó nha!” – Mẹ Chu thấy con gái lặng lẽ đếm từng hạt cơm, không nhịn được đe dọa.

“Vâng, ăn chậm tốt cho dạ dày mà. Rửa bát thì rửa.” – Kiếp trước Chu Nhiễm bị bệnh dạ dày, chịu không ít khổ sở. Giờ có cơ hội dưỡng từ nhỏ, cô quý mạng lắm.

“Con bé này… sao lại để con rửa thật được chứ? Ăn xong thì lên học bài đi, hôm nay là ngày đầu đi học mà. Có gì không hiểu thì… hỏi Liệt Liệt… Thôi, cậu ấy cũng mới về, chắc cũng không rõ.”

“Liệt Liệt à, ăn xong nhớ về sớm học bài đấy!” – Ba Chu tự biên tự diễn, Viên Liệt mặt mày rầu rĩ. Nếu không quen từ bé, chắc tưởng chú Chu đang đuổi người ta.

“Con ăn thêm bát nữa nha!”

“Đừng vội, cơm trong nồi là để cho con đấy, cứ từ từ mà ăn.” – Mẹ Chu rất thích mấy đứa trẻ ăn ngon miệng, khác hẳn với Chu Nhiễm nhà bà – từ nhỏ ăn cơm như uống thuốc.

Chu Nhiễm không nhận cái “tiếng xấu” đó! Rõ ràng là tại mẹ nấu dở thôi!

Nhưng kiếp trước mẹ cũng đối xử với cháu ngoại như vậy… Tiếc là con trai cô thì lại kén ăn, chứ cô chỉ hơi kén chọn thôi, thằng bé kia mới là kẻ “kén ăn chính hiệu”.

Ăn uống từ tốn xong, Chu Nhiễm lặng lẽ lên lầu, còn Viên Liệt thì vẫn ở lại gặm nốt quả lê hồi nãy chưa ăn hết.

Học tập là việc thuần túy nhất trên đời. Bạn bỏ công bao nhiêu, sẽ thu lại được bấy nhiêu. Dù kết quả đôi khi không hoàn hảo, nhưng kiến thức tích lũy được luôn thuộc về bạn.

Kiếp trước, Chu Nhiễm ba mươi tuổi mới ngộ ra chân lý ấy – cũng chưa muộn.

Nay cô mười lăm đã bắt đầu hoạch định cuộc đời mình, hẳn sẽ đi thuận lợi hơn nhiều.

Kiến thức cấp hai cô đã ôn lại xong một lượt. Tiếp theo sẽ chính thức nhắm đến kỳ thi đại học – cố lên nào, nữ sinh cấp ba!

Người ta nói, bị ép đến cùng cực thì việc gì cũng làm được – trừ giải bài toán.

May thay, với Chu Nhiễm thì toán chưa bao giờ là trở ngại. Kiếp trước cô học toán thi đấu từ nhỏ, tiếc là cấp ba lại học ở trường huyện, không có cơ hội thi đấu.

Cũng nhờ nền tảng từ mấy năm tiểu học và trung học đó mà cô mới đủ điểm đậu đại học. Chứ CMO, IMO gì đó thì đừng mơ tới.

Sơn Trung… có lẽ là cơ hội tốt để thử sức ở đấu trường thi học sinh giỏi?

Chỉ trong một tháng, Chu Nhiễm đã nghĩ rất rõ ràng về con đường mình chọn. Vào làm nhà nước rồi, cũng không muốn khởi nghiệp. Vậy thì làm trong trường đại học có vẻ hợp nhất.

Muốn làm trong trường, ít nhất phải có bằng tiến sĩ, đúng không?

Hai năm mấy tiếp theo, cô sẽ vươn đến được tầm cao nào đây?

Nếu không được, thì chuyển sang học Văn. Dù sao cô cũng có thiên phú với ngành luật. Thi lấy bằng luật sư trong ba tháng, khi đang đi làm, làm mẹ, lại không học chuyên ngành – cái tổ hợp này hồi đó thầy dạy luyện thi từng dùng để đùa vui, ai ngờ lại ứng nghiệm với cô.

Hồi ấy, cô còn “khoe ngầm” (Versailles) suốt một thời gian cơ!

Không có cách nào khác, làm nhà nước thì có bằng luật sư cũng không tăng lương đâu. Nói gì tăng lương, đến lệ phí thi cũng không được hoàn.

Thế là phải làm thêm một việc nữa – luật sư công chức.

Nếu thầy Cừu biết học sinh cưng trong mắt mình lại muốn chuyển sang Văn, chắc tức chết. Tất nhiên, không phải tức vì Chu Nhiễm. Trường Sơn Trung thiếu gì học bá.

Cái làm thầy tức là – một giáo viên toán cấp cao như thầy, mà con trai mình lại không hiểu được phép chia và hợp của “6” với “7”! Một giáo viên cấp ba mà bị cô giáo tiểu học mới ra trường mắng cho không ngẩng đầu lên nổi!

Thầy Cừu ấm ức lắm! Mà chẳng biết kêu ai!

Học sinh cấp ba sáu giờ năm mươi phải có mặt tại trường. Chu Nhiễm thì mười một giờ đi ngủ đúng giờ – giấc ngủ tốt là nền tảng của sức khỏe!

Sáng hôm sau, ba Chu dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho con gái, sau đó mới gọi cô dậy.

Chu Nhiễm cũng nể mặt, ba gọi một lần là dậy ngay, rửa mặt đơn giản rồi xuống ăn sáng. Không ngờ lại thấy Viên Liệt.

“Sao cậu lại ở đây?” – Sáng sớm thế này, chẳng lẽ muốn ăn ké bữa sáng? Hình như ba cô chỉ nấu có một bát mì thôi mà?

“Liệt Liệt đến đón con đi học đó, ăn nhanh lên! Cuối tuần này ba dẫn con đi mua xe.” – Ba Chu cũng vừa nhớ ra, con gái học bán trú, phải có xe chứ.

Mua xe? Nghe kiểu nói của ba giống như định mua xe hơi thật ấy?

Chiếc Audi nhỏ đầu tiên của cô kiếp trước, cũng là ba cô tiện miệng nói một câu rồi trả tiền luôn!

Bình luận