LiteRead

Cái Tác Giả Này Xuyên Vào Sách Rồi! - CHƯƠNG 8

Bàn về chữ hiếu trong gia đình nhiều con

Dù cô giáo Chương cố tỏ ra không để ý, bất kể là vì lý do gì quan tâm tới cô, Chu Nhiễm đều ghi nhớ trong lòng.

Thầy Cừu cũng đưa cho cô một túi lớn tài liệu ôn thi Toán, có phần là tài liệu do trường tự in, có phần là thầy thu thập suốt bao năm.

Hai thầy cô, một người lo cho môn Toán, một người nâng đỡ môn Anh, sách vở, tài liệu nhét đầy cả cặp – Chu Nhiễm tự nhiên cũng phải ghi lòng tạc dạ.

Dù sao thì cũng là linh hồn người trưởng thành, phép tắc lễ nghĩa cô hiểu rõ. Nhất là kiểu người “người ta nhường một thước, ta trả mười trượng” như cô, trong lòng đã sắp xếp đâu vào đó.

Nhân dịp thứ Bảy học nửa buổi, cô ghé văn phòng của hai thầy cô mang tặng mỗi người một túi hoa quả. Đều là đặc sản trong không gian – táo và lê thì mùa này không hiếm, nhưng dưa hấu giữa tiết cuối thu, không dễ gì mua nổi!

Dù vậy, thầy cô trường Sơn Trung có mức lương gấp ba, năm lần trường công bình thường. Hoa quả tuy đẹp mã, nhưng không phải thứ xa xỉ, khách sáo vài câu rồi đều nhận lấy.

Điều khiến hai thầy cô cảm động không phải là trái cây, mà là tấm lòng biết ơn – thứ vượt giá trị vật chất hàng trăm lần.

Mà khi họ mang trái cây về nhà, lập tức được người nhà hoan nghênh hết mực – thế là cũng tò mò về nguồn gốc của chúng.

“Răn Răn! Đi nào, mình đi mua xe!” – Chưa ra khỏi cổng trường, Chu Nhiễm đã thấy ba mình đang tám chuyện với chú bảo vệ cổng.

Đôi mắt “do thám” của ba Chu đúng là không sai – trong đám học sinh đông nghịt, vẫn lập tức nhận ra con gái.

Sao lại gọi là “do thám” trong ngoặc kép? Bởi vì thực ra ba Chu chỉ là lính nghĩa vụ bình thường trong quân đội, làm gì có xuất thân trinh sát? Có từng làm bếp hai năm, nấu ăn ngon thì có.

Chỉ đơn giản là ông có “con mắt chỉ nhìn thấy con gái mình” mà thôi!

“Ba đợi lâu chưa?” – Chu Nhiễm hỏi. Thứ Bảy ba không phải đi làm, mà kể cả đi làm, ông cũng là kiểu "nằm yên không chịu trực".

“Không lâu đâu. Ba hầm xong sườn kho rồi mới ra. À, ông ngoại con tới, còn mang theo một con gà nữa!” – Ba Chu tiện tay nhận lấy cặp sách con gái, đeo một bên vai.

“Hả? Ông ngoại tới à!” – Chu Nhiễm giật mình. Không trách cô “hiếu thuận đột xuất”, là bởi ông bà nội ngoại trong ký ức của cô đều quá xa vời, ba mẹ cũng hiếm nhắc tới, cô đã gần như quên mất.

Nhớ ra rồi – theo mốc thời gian trong truyện, ông bà vẫn còn sống.

“Ừ, ông đi chuyến xe sớm. Ba đưa con đi học xong thì đi chợ, về đến nhà thì thấy ông đã đến rồi.” – Ba Chu kể nhẹ nhàng. Lúc đó điện thoại di động đang bắt đầu phổ cập, nhưng nhiều cụ ở quê còn chưa kéo điện thoại cố định, nói gì đến dùng di động.

“Ba ơi, hay đưa điện thoại của con cho ông ngoại dùng nhé? Dù gì ba cũng không cho con xài…” – Cái điện thoại Nokia của Chu Nhiễm là quà sau kỳ thi vào cấp ba. Dù là “của cô” nhưng lại bị cất trong két của mẹ, coi như không quyền sử dụng.

Mà điện thoại thời ấy đổi mẫu nhanh như chớp, đến lúc lên đại học thế nào cũng phải mua cái mới.

“Con chịu à?” – Ba Chu trêu. Dù gì trong mắt ông, ông bà nội có tám người con, chục đứa cháu, ông ngoại lại chỉ có mỗi vợ chồng ông là con rể – dĩ nhiên thương cháu hơn.

“Có gì mà không chịu? Dù sao cũng nằm trong két không ai dùng. Cho ông ngoại, lỡ có chuyện còn gọi được cho mình.” – Nghĩ đến cảnh ông sống một mình, không người hỗ trợ… Chu Nhiễm thấy xót, vội cắt ngang dòng suy nghĩ tiêu cực.

“Nhưng ông lãng tai mà…” – Ba Chu chẳng phản đối gì, chỉ cố ý trêu chọc.

“Con dùng tiền lì xì mua máy trợ thính cho ông!” – Nghĩ lại, kiếp trước cô thấy mình thật bất hiếu. Nói yêu thương ông bà mà đến một cái máy trợ thính vài trăm cũng chưa từng nghĩ tới.

“Con nhỏ này! Ý nói ba với mẹ con bất hiếu hả? Chuyện đó cứ để ba lo, chiều ba đưa ông đi đo tai đặt máy luôn!” – Ba Chu vỗ nhẹ đầu con gái.

Thật ra ông và vợ cũng chẳng phải không nghĩ tới, chỉ là nhà đông con, có những chuyện… khó xử lý. Huống hồ quan niệm cũ là “con trai phụng dưỡng cha mẹ”, ông ngoại có con trai, mình lại là con rể – nhiều lúc muốn làm cũng không tiện.

Nói đi nói lại, vẫn không bằng con gái ruột chu đáo. Mấy chuyện tưởng nhỏ ấy, đứa nhỏ lại nghĩ ra trước cả người lớn.

“Vậy phải mua máy xịn đấy nha!” – Chu Nhiễm chẳng khách sáo.

“Được rồi, thế con mua xe đạp nha!” – Thật ra ba Chu định mua xe điện mini, giờ thấy con gái biết tiết kiệm lại đổi ý.

“Xe đạp cũng tốt mà, vừa rèn luyện thể chất!” – Kiếp trước, Chu Nhiễm toàn quên sạc xe điện, hay bị hết pin giữa đường, lại tốn tiền bắt taxi. Nghĩ lại tiếc tiền biết bao nhiêu!

“Thật chứ? Nhưng không được quá một ngàn đó nha!” – Ba Chu thấy lạ, con gái sao nay ngoan thế?

“Được! Ba cho con một ngàn là được.”

Thời ấy, học sinh cấp ba thường đi xe điện hoặc xe địa hình. Chu Nhiễm chẳng thích cái nào, đã sớm nhắm được chiếc xe yêu thích – xe đạp cổ điển dành cho nữ!

Bánh xe đặc ruột, có giỏ trước, đèn, chuông, full option. Tổng cộng… chỉ 480 tệ, mà lại là xe hiệu nổi tiếng “Vĩnh Cửu”!

Còn dư 520 tệ – tiền rơi vào túi cô rồi! Xe điện rẻ nhất cũng ba nghìn, xe địa hình ít cũng hơn một nghìn – ba Chu đã tính hết, tiền cũng chuẩn bị xong, chẳng ngờ con gái lại có gu “cổ điển” đến vậy.

Nhưng mà… nghĩ kỹ thì cũng hợp. Từ nhà đến trường chỉ 10 phút đi bộ, xe đạp 5 phút là tới – quá hợp lý!

Mà ông chủ tiệm xe cũng mừng như trúng số – xe tồn kho bán được đúng giá vốn, quá tốt!

Chu Nhiễm cũng vui, bởi cô không phải “cô bé bán dưa” có tiền rủng rỉnh. Ngoài tiền lì xì với tiêu vặt, chẳng có gì cả.

Thôi thì… cứ “ăn bám” tiếp thôi, chưa định đi kiếm tiền vội.

Ba Chu lái xe về nhà trước lo cơm nước – dù gì ông ngoại còn đang ở nhà. Chu Nhiễm thì thong thả đạp xe về sau.

Còn Viên Liệt – vốn dĩ đã về nhà cô từ sớm để “ăn chực” – thấy Chu Nhiễm chưa về liền đứng chờ ở ngã tư. Nhìn thấy cô đạp xe về, lại là xe kiểu dáng cổ điển, nét mặt cậu lập tức kỳ quặc.

Muốn châm chọc vài câu, mà lại thấy cô cưỡi xe rất hợp. Cái xe này trông như “đồ cổ”, mà cô đi thì lại giống đồ đặt làm riêng vậy.

Nói lý với ai bây giờ?

“Xe cũng được đấy! Từ giờ tự đạp đi nha, tôi không chở nữa đâu!” – Viên Liệt thấy mặt là phải buông vài câu “cà khịa” mới chịu được.

Chu Nhiễm chọn cách phớt lờ. Cái tên này đúng là bám riết không buông!

Cô từng thử "đuổi" cậu ta rồi. Kết quả, bà nội Viên Liệt nộp tiền cơm luôn!

Ba mẹ Chu đương nhiên không nhận, nhưng đuổi người thì cũng không tiện… Thế mới đau đầu.

Bình luận