Ngày
ta bị đuổi khỏi Tống phủ, suýt nữa mất nửa cái mạng.
Tống Phu nhân khinh miệt cười lạnh: "Một cô gái mồ côi nhà thợ săn mà cũng mơ tưởng bước chân vào cửa Tống gia sao?"
Còn Tống Vân Trì chỉ đứng lặng một bên, mắt đỏ hoe, ngay cả dũng khí cầu xin cũng không có.
Hôm đó, mưa lớn như trút, ta một mình ngã ngồi giữa phố.
Đúng lúc ấy, thế tử Ôn gia – Ôn Khuyết Hàn, thanh quý như trăng, đi ngang qua, kéo ta lên khỏi vũng bùn.
Nhiều năm sau, Tống Vân Trì hưu thê, quay đầu tìm ta.
Ôn Khuyết Hàn chậm rãi dựa vào cửa, lau kiếm, đáy mắt băng tuyết lạnh lẽo:
"Tống Đại nhân quấy rầy phu nhân ta, là có ý gì?"