LiteRead

Chu Tiễn - CHƯƠNG 5

Chương 5

13. 

Trong lòng ta ấm áp vô cùng, có vài suy nghĩ như được khai sáng.

Vừa về đến viện, Chi Nhi đã chạy vội đến:

“Tiễn tủ, không hay rồi! Thế tử gia tức giận rồi!"

Ta tưởng con bé đùa, dù sao Ôn Khuyết Hàn trước nay vẫn luôn ôn hòa như ngọc, sao có thể nổi giận?

Nhưng đến nơi thì thấy trong sân quỳ đầy nha hoàn, bà tử, ai nấy run rẩy không dám ngẩng đầu.

Ôn Khuyết Hàn ngồi trên ghế chính sảnh, dáng vẻ cao quý bức người.

Hắn vuốt ve chiếc nhẫn xanh sương trên tay, giọng điệu không nhanh không chậm, nhưng lại lạnh lẽo thấu xương:

"Quy củ của An Định Hầu phủ, kẻ bịa đặt lời đồn, đánh hai mươi trượng.

Kẻ ác ý vu khống chủ nhân, đánh ba mươi trượng.

Kẻ khiêu khích khách nhân, đánh năm mươi trượng.

Quy củ không nhiều, nhưng tại sao luôn có người nhớ không nổi?"

Nhìn thấy ghế hành hình đã được mang ra, ta do dự một chút, rồi tiến lên nói:

"Thế tử gia, quy củ có thể nhớ nhanh, nhưng gai trong lòng chưa chắc đã nhổ sạch.

Vì chuyện này bắt nguồn từ ta, chi bằng để ta hỏi rõ ràng."

Ôn Khuyết Hàn hơi nhướn mày, ra hiệu:

"Xin mời."

Ta ngồi xổm xuống, bình tĩnh quét mắt nhìn mọi người:

"Những lời đồn này, ai là người nói đầu tiên, nghe từ ai?"

Cuối cùng, một tiểu nha hoàn run rẩy ngẩng đầu:

"Là bà vú trong Tống phủ nói… Nói rằng Tiễn tỷ từ Tống phủ đi ra… là, là bị đuổi ra ngoài…"

"Đúng vậy, ta là bị Tống phủ đuổi đi." Ta mỉm cười, đứng lên. "Nhưng nghe chuyện, không thể chỉ nghe một nửa."

"Ta vào Tống phủ là vì đã cứu Tống Vân Trì, hắn và ta đã bái đường thành thân, còn mời trưởng bối trong gia tộc ta làm chứng.

Thế nhưng khi trở về Thượng Kinh, hôn ước này lại không được tính nữa.

Ta thân phận thấp kém, nhưng không hèn mọn, không tính thì không tính.

Nhưng Tống phu nhân không chỉ đuổi ta ra khỏi phủ, còn muốn giết ta, bây giờ lại muốn mượn tay các ngươi, hoàn toàn hủy hoại danh dự của ta.

Các ngươi cùng ta làm việc đã lâu, con người ta, Chu Tiễn như thế nào, chắc các ngươi rõ.

Ta có từng vào phòng thế tử gia hay không, các ngươi càng rõ hơn.

Các vị, Định An Hầu phủ gia phong trong sạch, các ngươi chịu ơn phu nhân và thế tử.

Giờ sao lại đi tin lời đồn từ Tống phủ, giúp bảo toàn danh dự của Tống gia, mà để Hầu phủ mang tiếng xấu?"

Một khoảng im lặng.

Ta nhìn về phía Ôn Khuyết Hàn, ánh mắt trong trẻo.

"Ta và thế tử gia trong sạch, các ngươi có thể dựng chuyện về ta, nhưng nhớ rằng, đừng làm bẩn danh dự của thế tử."

14. 

Sau chuyện này, lời đồn bắt đầu xoay chiều.

Tỳ nữ nhà họ Ôn quyến rũ thiếu gia Tống?

— Sai, là thiếu gia Tống bạc tình bội nghĩa, trở thành trò cười mà thôi.

Tỳ nữ nhà họ Ôn muốn leo lên giường thế tử?

— Nói bậy!

— Lui một vạn bước mà nói, chuyện của nhà họ Ôn, khi nào mới đến lượt nhà họ Tống bàn luận?

Chi Nhi len lén nói với ta rằng Tống phu nhân tức giận đến đập phá đồ đạc trong nhà.

Bà ta vốn cho rằng ta chỉ là một cô gái côi cút, có thể tùy tiện chèn ép như trước.

Nhưng không ngờ…

Ta nhìn về phía xa, nơi Ôn phu nhân và thế tử đang uống trà trong đình, cảm thấy yên bình hơn bao giờ hết.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, nhẹ nhàng không chút nặng nề.

Nghe nói Tống Vân Trì cuối cùng cũng thành thân, còn bắt đầu tỏa sáng trên triều đình.

Nhưng hắn lại tự xin đi cứu trợ thiên tai ở Cam Châu, bỏ qua con đường thăng tiến hoàn hảo mà Lý thượng thư đã sắp đặt, không biết bao giờ mới quay về.

Tống phu nhân suýt ngất xỉu, không có chỗ phát hỏa, bèn vội vã gả Tống Vân Ca què chân đến Hàn Châu.

Tiểu thư Tống gia ngày thường làm ác không biết bao nhiêu, cuối cùng lại bị nha hoàn tức giận đẩy xuống sông, đến thi thể cũng không tìm thấy.

Ta lơ đễnh nghe những chuyện này, cảm thấy Thượng Kinh và những thôn trấn xa xôi cũng chẳng khác gì nhau.

Đều chỉ là chuyện thiên hạ bàn tán mà thôi.

15.

Những ngày tháng của ta ở phủ hầu gia trôi qua bình yên.

Nhưng phải nói rằng, vị thế tử này dường như thực sự không có khiếu bắn cung.

Dù ta có đứng phía sau, vòng tay nắm lấy tay chàng để chỉ dạy từng chút một, hắn vẫn không học được.

Kỳ lạ thay, cứ mỗi lần ta định bỏ cuộc, chàng lại bỗng dưng có một khoảnh khắc bừng sáng, khiến ta lại dấy lên hy vọng.

Rồi sau đó, vòng lặp này cứ thế tiếp diễn.

Nhưng cuốn sách mà phu nhân tặng ta thực sự rất hay.

Kỹ thuật bắn cung của ta ngày càng tiến bộ, từng ngày từng ngày một.

Phu nhân thường nói, ta làm thầy của Ôn Khuyết Hàn đúng là uổng phí.

Ta lại chẳng nghĩ vậy. Ta chỉ là một người bình thường, có gì mà đáng tiếc chứ?

Vào một mùa xuân năm sau, Ôn Khuyết Hàn bắt đầu thường xuyên ra ngoài, còn bảo ta đi theo.

Hôm nay đến bãi ngựa ngoài thành, ngày mai đến thao trường ở ngoại ô phía tây, hôm sau lại lên núi Bắc săn bắn.

Ta rất khó hiểu—

Hắn đôi khi ngay cả thở cũng thấy khó nhọc, vậy còn chạy đến những nơi này làm gì?

Nhưng hắn là đi bàn chuyện với người khác, còn ta thì vui vẻ theo, có thể cùng mọi người cưỡi ngựa, săn bắn.

Trong thời gian đó, ta cũng bái sư học nghệ, kết thêm vài người bạn, thực sự rất vui vẻ.

Bình luận

  • người dùng

    Thích Ăn Cơm Trộn

    Hay quá ạ!!