LiteRead

Đoản văn của Thực - CHƯƠNG 3

Một Đoạn Tình Duyên

Phải khó khăn lắm chúng tôi mới xin được chính quyền địa phương cho tổ chức hôn lễ trong mùa dịch. Thật ra chúng tôi cũng chẳng vội vàng lắm nhưng ngặt nỗi anh là bác sĩ, chuẩn bị được đưa lên tuyến đầu để cùng các đồng nghiệp khác làm việc. Tình hình dịch bệnh vẫn đang diễn biến phức tạp, lần này anh đi không biết bao giờ mới trở về.
Anh không có thời gian thử áo vest, tôi cũng chẳng dư thì giờ để thử váy cưới. Hai bên gia đình đồng ý làm một bữa cơm gặp mặt, để chúng tôi trao nhẫn cho nhau như thế là xong. Bác trưởng thôn dù cho phép nhưng cũng rất sợ, nói hôn lễ không được quá hai mươi người. Thế là hai bên gia đình chỉ cử đại diện vài người đi, không dám đi đông.
Đơn giản như thế nhưng chúng tôi vẫn trịnh trọng gọi nó là hôn lễ.
Một đêm trước ngày cưới, anh tìm tôi, nói muốn dừng đám cưới lại. Anh bảo cả đời con gái chỉ có một lần, làm vậy thiệt cho tôi quá. Tôi cười, dù cho có chút tủi thân cũng chỉ biết cố gắng mỉm cười. Anh lại hứa sau khi về sẽ tổ chức một lễ cưới thật hoành tráng. Anh hứa sẽ không để tôi bỏ lỡ ngày trọng đại nhất trong đời. 
- Anh phải hứa với em thêm một chuyện! Anh phải về, nhất định phải bình an quay về!
Anh kiên định gật đầu, ôm lấy tôi rồi ra về.
Anh hứa với tôi ba điều.
Một là sẽ bù cho tôi một hôn lễ.
Hai là sẽ không để tôi không được hưởng ngày hạnh phúc.
Ba là sẽ quay về một cách bình an.
Sáng sớm hôm sau, ba mẹ anh, anh và một vài người trong dòng họ tiến vào sân nhà tôi. Hôn lễ có sơ xài nhưng cũng không thể qua loa được. Theo như lẽ thường, người lớn hai bên sẽ bàn bạc vài chuyện rồi mới làm lễ được. Anh đứng ngoài sốt ruột chờ tôi, tôi ngồi trong sốt ruột muốn gặp anh. Sau quãng thời gian tưởng chừng như dài cả năm thì mẹ tôi cũng đẩy cửa bước vào. Bà xoa đầu tôi, dặn dò tôi chuyện sống nhà chồng với đôi mắt đẫm lệ. Tôi ôm lấy bà, hứa sẽ sống tốt với người đàn ông mình chọn. Lúc tôi chuẩn bị đứng lên để ra ngoài thì bỗng có tiếng xe bóp còi inh ỏi. 
- Khánh! Ở bệnh viện đang có ca phẫu thuật gấp nhưng chỉ còn mỗi mày thôi, đi nhanh!
Tôi hoảng hốt chạy ra, thấy anh chải chuốt bảnh bao đứng ở gần cửa. Anh thấy tôi liền đi tới, nhét cái hộp nhẫn vào tay tôi, thì thào:
- Anh xin lỗi! Mạng người quan trọng!
Nói rồi anh chạy như bay ra chiếc xe ngoài cổng, đi mất.
Đúng! Mạng người quan trọng, tôi sẽ không trách anh!
Tôi ôm chặt hộp nhẫn vào lòng, thầm cất lên tiếng nghẹn.
Tôi sẽ chờ! Chờ đến ngày anh tự tay đeo nhẫn cho tôi!
Chỉ là ngày đó...muôn vàn kiếp cũng chẳng có nữa!
Lúc phẫu thuật xong thì anh có gọi điện cho tôi, bảo sẽ đi thẳng lên thành phố X để làm nhiệm vụ luôn. Anh nói tôi cũng đừng đi tiễn anh nữa, không kịp đâu. Tôi thật sự rất lo lắng, dặn anh phải luôn bảo vệ tốt mình.
- Em lo gì chứ, anh là bác sĩ mà!
- Người dân bị bệnh có bác sĩ lo, vậy bác sĩ bệnh thì ai lo đây?
- Có vợ bác sĩ lo mà!
- Anh...tốt nhất là anh phải trở về, nếu không em tự lên đó tìm anh!
Tôi bật khóc thút thít nói lời tạm biệt. 
Những ngày sau đó, tôi không thể nào gọi cho anh nữa.
Tôi ở nhà lắng nghe thời sự mỗi ngày, bảo dịch bệnh vẫn đang diễn ra phức tạp. Thời sự chiếu cảnh các bác sĩ từ mọi nơi đổ về tuyến đầu ra sức giúp đỡ, tôi mơ hồ trông thấy ai đó giống anh. Tôi vội lấy máy ra chụp lại. Ảnh rất mờ. 
Tôi ngoài việc ở nhà thực hiện giãn cách xã hội, còn có việc là cầm điện thoại chờ ai đó gọi.
Một tuần, hai tuần rồi ba tuần, danh sách cuộc gọi cũng chỉ có số mấy người bạn.
Nhìn số ca mắc tăng lên từng phút từng giờ, lòng tôi nóng như lửa đốt. Tôi thương anh, đồng bào cũng thế.
Nguyện cầu từ bác sĩ tới bệnh nhân ai cũng bình an vô sự.
Suốt hai tháng tôi ốm hơn hẳn. Tôi bán cả sinh lực của mình để ngóng trông vào những cuộc gọi. Nhiều lúc tiếng điện thoại reo lên, cho dù đang làm gì tôi cũng lập tức dừng lại để nghe. Nhưng càng hy vọng bao nhiêu càng thất vọng bấy nhiêu mà thôi.
Đêm nay mười một giờ rồi tôi vẫn không thể ngủ được. Cứ mỗi lần nhắm mắt, hình ảnh của anh vẫn cứ vang mãi bên tai tôi. Tôi cảm thấy...
Tiếng chuông điện thoại làm tôi cắt đứt suy nghĩ. Lúc nhìn thấy chữ “anh yêu” trên màn hình, tôi suýt đã bật khóc.
“Xin lỗi em! Từ khi lên đây anh chưa bao giờ rảnh cả, nên...”
- Không sao không sao! Anh khoẻ không? Có ăn uống đầy đủ không? Anh ở đâu? Làm ở bệnh viện nào trên đó? Anh có mệt không? Sao giờ này anh còn chưa ngủ? Anh...
Anh kiên nhẫn nghe tôi gào thét rất nhiều câu hỏi. Tôi trong tình trạng bấn loạn cố khiến bản thân đừng bấn loạn. Sau cùng, anh chỉ nhẹ nhàng nói:
- Tất cả đều ổn, và anh nhớ em!
Trong tiếng khóc nghẹn ngào, tôi dường như nghe tiếng anh khóc.
Tưởng chừng như rất lâu nhưng cuộc gọi chỉ diễn ra trong bốn phút đồng hồ. Ở phút thứ ba, anh đã hỏi tôi:
- Em có mệt không?
- Không! Không hề mệt!
- Dịch bệnh có thể sẽ còn kéo dài lâu, anh sợ mình sẽ không về sớm được...
- Thì sao chứ?
- Hôn lễ chưa hoàn thành nên em chưa phải là vợ anh. Em đừng chờ nữa, tìm người mới đi!
Sau đó anh cúp máy ở ba phút năm mươi tám giây.
Sao anh không cho tôi hai giây nữa để nói chữ “không” chứ?
Anh nhẫn tâm như thế mà còn nghĩ tôi nhẫn tâm ư?
Tôi vẫn chờ, vẫn nuôi hi vọng.
Cho đến một ngày đầu tháng mười, tức là một tháng sau cuộc gọi, tôi lại nhận được cuộc gọi khác từ số anh.
Tôi vốn định lên tiếng nhưng giọng nói xa lạ đầu dây bên kia làm tôi sững lại:
“ Alo! Cho hỏi chị có phải là vợ của bác sĩ Ngô Ngọc Khánh không ạ?”
- Là tôi! Anh Khánh đâu, sao anh lại...
“Tôi gọi cho chị để báo một tin buồn. Bác sĩ Ngô Ngọc Khánh bị nhiễm virus từ chính bệnh nhân của mình, hiện đang được theo dõi và chữa trị.”
Nhiễm virus...từ chính bệnh nhân!
“Chị đừng quá kích động. Chị nên ở nhà thực hiện giãn cách xã hội. Chúng tôi sẽ cố gắng cứu bác sĩ, chị đừng lo!”
Tiếng ngắt máy lạnh lẽo vang bên tai khiến trái tim tôi nát tan.
Đừng hỏi tôi hôm đó tôi đã thế nào. Cái cảm giác thế giới sụp đổ ngay trước mắt tôi thật không thể diễn tả bằng lời.
Ba mẹ tôi thậm chí phải khoá cửa phòng lại, nếu không tôi sẽ bỏ trốn lên thành phố - nơi có anh.
Tôi hận cái dịch bệnh này! Nó khiến tôi không thể gặp mặt anh ấy dù anh đang bệnh nặng!
Thấp thỏm suốt mười ngày đêm, đến ngày thứ mười một là cuộc điện thoại thứ ba.
Họ nói là...
Anh chết rồi!
Chết vì virus!
Họ đã làm tất cả, nhưng không cứu được anh!
Tôi đã không khóc.
Tôi chỉ hững hờ nhìn chiếc nhẫn sáng lấp lánh trên ngón út của mình.
Nó đẹp...
Rất đẹp...
Nhưng giờ vẻ đẹp đó chính là thứ dao găm găm thật sâu vào tim tôi.
Tôi đã dại dột đi tìm thuốc để tự tử.
Chỉ là không thành.
Cái này có phải số phận đã an bài không? Chúng tôi vĩnh viễn không thể ở cùng một thế giới, không thể!
Cho dù là ở dưới địa ngục cũng không thể!
Họ gọi cho tôi một lần nữa, nói do anh chết vì virus nên xác không thể mang về, phải hoả thiêu tại bệnh viện.
Cho tới cuối cùng, tôi vẫn không thể gặp được anh.
Vài tháng sau đó, thành phố trao cho anh huân chương gì đấy, chỉ là tôi không màng đến nữa. Huân chương được gửi về tận nhà cho tôi chứ không phải ba mẹ anh. Ba mẹ tôi thay tôi mở bọc huân chương ra, phát hiện có kèm theo một tờ giấy bên ngoài ghi tên tôi.
Tôi dường như phát điên khi nhận ra chữ viết của anh.
“Anh bây giờ rất yếu, chữ viết xấu đến nỗi có lẽ em sẽ đọc không ra. Anh chỉ muốn xin lỗi em. Những điều anh hứa, anh chưa làm được cái nào cả.
Trong mắt em, anh là chồng.
Trong mắt bệnh nhân, anh là bác sĩ.
Trong mắt người dân, anh là người hùng.
Anh không cho em được lễ cưới, anh cũng chẳng bình an trở về.
Anh thật tệ!
Dù là chồng, là bác sĩ hay là người hùng cũng không được phép tổn thương em. Anh có thể cứu sống một người sắp chết, có thể chiến đấu ngoan cường với tử thần, chỉ là anh không thể đem cuộc sống của mình cho em!
Hôn lễ chưa hoàn thành nên em chưa phải là vợ anh. Em đừng chờ nữa, hãy tìm người mới đi!”
- Bức thư cuối cùng của anh -
Ký tên: Ngô Ngọc Khánh

Bình luận

  • người dùng

    Khanh

    Khi nào ra chương mới vậy sốp