LiteRead

Đoạt lại vận mệnh vốn thuộc về ta - CHƯƠNG 2

Chương 2

4

Về đến nhà, ta bắt đầu giúp mẫu thân xem qua những quyển sổ sách dày cộp.

Triều đại này vì chiến tranh kéo dài triền miên, đất nước kiệt quệ, nên những thương nhân có tiền bạc trong tay lại được đánh giá rất cao.

Mẫu thân ta vốn là con gái của một gia đình giàu có ở Giang Nam. Từ nhỏ, bà đã theo ông ngoại quản lý công việc kinh doanh của gia đình, là một người rất giỏi trong việc buôn bán.

Kiếp trước, dưới sự chỉ dạy tận tình của mẫu thân, ta đã tận dụng trí thông minh của mình để nhanh chóng xây dựng một mạng lưới kinh doanh lớn dựa trên các sòng bạc, ngân hàng tư nhân và tiệm cầm đồ.

Ở kiếp này, với sự trợ giúp từ vẻ đẹp bẩm sinh, ta nhận ra các lĩnh vực như mỹ phẩm, quần áo may sẵn, đồ trang sức và ngọc bích – những thứ liên quan đến nữ nhân – lại phù hợp với ta hơn.

Lợi thế trời ban, đương nhiên phải tận dụng triệt để.

Kiếp trước, Du Vân Nhụy cũng từng nhờ mẫu thân giúp quản lý những cửa hàng như vậy, nhưng chẳng mấy chốc đều sập tiệm.

Nguyên nhân thứ nhất là vì nàng ta có tiếng xấu trong giới tiểu thư quý tộc ở kinh thành. Dù nàng ta ăn mặc đẹp đến đâu, cũng chỉ nhận lại những lời chế nhạo là “hồ ly tinh”, chẳng ai muốn mua đồ từ nàng ta.

Nguyên nhân thứ hai là nàng ta vốn xem thường thương nhân, cho rằng làm kinh doanh là một việc đầy mùi tiền, cuối cùng chọn kết hôn với Thái tử để trở thành Thái tử phi giàu sang.

Nhưng dựa trên trải nghiệm của cả hai kiếp, ta thấy đàn ông chẳng đáng tin bằng tiền bạc.

Kiếp này, không có trí tuệ vượt trội như trước, ta gần như không thể trở thành phú thương giàu nhất kinh thành như kiếp trước.

Tuy nhiên, nếu cố gắng một chút, việc trở thành một nữ nhân giàu có cũng không phải điều không thể.

Dựa vào vẻ ngoài, ta có thể nhanh chóng gây dựng tên tuổi cho cửa hàng của mình.

Nhưng chỉ dựa vào nhan sắc thì không bền lâu.

Vì vậy, ta theo mẫu thân, chăm chỉ học cách xem sổ sách và quản lý cửa hàng.

Trong khi công việc kinh doanh của ta ngày càng khởi sắc, Du Vân Nhụy lại bị các công tử kinh thành đồng loạt chê bai vì quá ám ảnh với nữ tắc nữ huấn, trở nên cứng nhắc một cách thái quá.

Nàng ta tức giận chất vấn tiên nhân:

“Không phải ngài đã nói ta có trang bị trí tuệ sao? Tại sao học nhiều như vậy rồi mà vẫn không có hoàng tử nào thích ta?”

Tiên nhân đáp lại bằng giọng lạnh lùng:

“Trang bị trí tuệ chỉ giúp cô học nhanh hơn, giỏi hơn. Còn những thứ cô học có hữu ích hay không, thì trang bị không can thiệp được.”

Du Vân Nhụy không phải kẻ ngốc, nàng ta nghe ra ý tứ trong lời tiên nhân. Nhưng việc bắt nàng ta học cách kinh doanh giống như ta kiếp trước thì còn khó chịu hơn cả giết chết nàng.

Tuy nhiên, sau một lần bị chế giễu vì quá cứng nhắc, nàng ta buộc phải theo mẫu thân học cách kinh doanh.

Nhờ trang bị trí tuệ, nàng ta học mọi thứ rất dễ dàng.

Những cửa hàng mà nàng ta quản lý đều làm ăn phát đạt.

Chẳng mấy chốc, nhờ sự hào phóng, thường xuyên tặng trang sức và bạc cho người khác, nàng ta lại trở thành tâm điểm được mọi người săn đón.

Mẫu thân ta rất hài lòng với điều này. Với bà, nữ nhi chỉ khi có tiền đồ mới trở thành chỗ dựa cho gia đình.

“Vân Sơ à, con cũng nên học tỷ tỷ con nhiều hơn. Tiệm trang sức của con chỉ đứng thứ năm ở kinh thành, trong khi các cửa hàng của tỷ tỷ con đều đứng đầu.”

Ta mỉm cười, ôn tồn đáp lại mẫu thân:

“Nhưng thưa mẫu thân, các tiệm quần áo và mỹ phẩm của con đều từ vô danh trở thành số một, số hai ở kinh thành đấy ạ.”

“Nếu cứ phát triển với đà này, chẳng bao lâu nữa, tất cả các cửa hàng của con cũng sẽ đứng đầu kinh thành.”

Kiếp trước, mẫu thân không thích Du Vân Nhụy vì bà luôn cảm thấy nàng ta quá quyến rũ, sớm muộn gì cũng mang đến tai họa cho gia đình.

Kiếp này, vì vẻ đẹp đã chuyển sang ta, sự chán ghét của mẫu thân cũng chuyển sang ta theo.

"Nghe nói gần đây Thái tử điện hạ rất quan tâm tới con?"

5.

"Du Vân Sơ, mỗi ngày con đều đến tìm ta học cách kinh doanh, điều đó làm ta rất vui. Nhưng con phải nhớ, chúng ta là cô nhi quả mẫu, ở kinh thành này, chuyện trở thành Thái tử phi vốn không đến lượt con. Con nhất định phải biết tự lượng sức mình."

Sau khi mẫu thân răn dạy xong và rời đi, Du Vân Nhuỵ nhìn ta với vẻ hả hê:

"Du Vân Sơ, muội muội tốt của ta, xinh đẹp thì có ích gì chứ? Kiếp trước, mẫu thân khen ngợi muội trầm ổn, có tiền đồ, giờ kiếp này chẳng phải đến lượt ta hay sao?"

Ta chỉ mỉm cười, không đáp lại.

Trải qua hai kiếp, nàng ta vẫn chưa nhìn thấu cái gọi là tình thân.

Thực ra, đối với mẫu thân, nữ nhi chỉ là một món hàng có thể đem ra giao dịch.

Người mà bà thực sự để tâm chính là nhi tử mà bà sinh ra – đệ đệ chưa đầy một tuổi của chúng ta.

Kiếp trước, sau khi ta trở thành phú thương giàu nhất kinh thành, mẫu thân luôn ám chỉ ta giao lại sản nghiệp, để khối tài sản khổng lồ này trở thành ánh hào quang của đệ đệ.

Ở thế giới này, nữ nhân vốn đã sống khó khăn, mà những nữ nhân có đệ đệ lại càng thêm bước đường gian nan, bị nhiều phía tính toán.

Cái gọi là tình yêu thương của phụ thân mẫu thân, vốn luôn đi kèm với điều kiện.

Nhưng những điều đó chẳng còn quan trọng. Chỉ cần tự yêu lấy mình, quan tâm đến chính mình là đủ.

Từ khi mẫu thân biết Thái tử có tình ý với ta, ánh mắt bà nhìn ta luôn mang theo vài phần nghi ngờ.

Có lẽ bà sợ rằng ta thực sự sẽ nảy sinh ý nghĩ muốn dựa vào Thái tử, nên mỗi ngày đều giữ ta bên cạnh, không cho ta đến nữ học nữa.

Thật đúng ý ta, so với việc đến học những thứ giáo lý khô khan kia, ta càng muốn học hỏi thêm về cách kinh doanh từ mẫu thân.

"Con nhất định phải tránh xa Thái tử! Nếu chẳng may chọc giận ngài ấy, thì đó chính là tội diệt môn!"

Mẫu thân ngày đêm dặn dò, sợ rằng ta sẽ quên lời.

Nhưng ngày hôm nay, ta không thể tránh được nữa. Tạ An Đình chặn ta ngay trước cửa tiệm mỹ phẩm của mình.

"Trước đây nói nam nữ thụ thụ bất thân, bây giờ nàng ngày ngày ra ngoài buôn bán, lại còn thân thiết với tên chưởng quầy kia. Sao? Ta còn không bằng một tên chưởng quầy à?"

"Du Vân Nhuỵ đã nói với ta rồi, nàng là vì không thích ta, nên mới cố ý tránh mặt. Du Vân Sơ, nàng dám không thích ta? Là ai cho nàng lá gan đó hả?"

Khi ta còn đang bối rối, Du Vân Nhuỵ ở đằng xa nhìn ta, mỉm cười đắc ý.

Ta lập tức hiểu ra mọi chuyện.

Du Vân Nhuỵ mang theo ký ức kiếp trước, đương nhiên biết rõ tính cách của Tạ An Đình.

Tạ An Đình xuất thân cao quý, từ nhỏ đã được mọi người tôn sùng, nên dĩ nhiên cho rằng phụ nữ trên thế gian đều phải say mê mình, tùy ý để mình chiếm hữu.

Vì vậy, nàng ta đã nói với Tạ An Đình rằng ta cố tình xa lánh ngài ấy, điều này khiến vị Thái tử cao ngạo vô cùng tức giận.

Tạ An Đình túm chặt ta, kéo lên xe ngựa của ngài ấy, khuôn mặt giận dữ nói:

"Du Vân Sơ, ta đã cho nàng mặt mũi mà nàng không cần, vậy hôm nay bản Thái tử sẽ ép buộc nàng! Tỷ tỷ nàng nói rồi, chỉ cần bản Thái tử ép nàng phải tùng phục, đến lúc đó nàng đương nhiên sẽ là người của ta!"

Vừa dứt lời, tay của Tạ An Đình đã đặt lên vạt áo trước ngực ta.

Bình luận