LiteRead

Hải Đường Trong Gió Tuyết - CHƯƠNG 1

Hải Đường Trong Gió Tuyết

1.

Vào ngày ta xuống núi, hiếm khi kinh thành đổ trận tuyết lớn.

Sương mù phủ kín, mây trời hòa quyện với núi non và sông nước, một màu trắng xóa bao trùm.

Điều khiến ta không ngờ là, Lãnh Thanh Hoài lại đích thân đến đón ta.

Chàng thiếu niên khoác trên mình trường bào đen thêu rồng, ba năm không gặp, giữa hàng lông mày màu tuyết lạnh lẽo của hắn càng thêm đậm.

Nhưng câu đầu tiên hắn nói với ta lại là: "Phụ thân đã qua đời, ta sẽ không cưới nàng."

Ta ngẩn ra một lúc, sau đó khẽ cười tự giễu, là ta tự đa tình.

Sự lạnh nhạt của hắn đối với ta chẳng hề giảm đi.

Ta khẽ cúi người: "Hàn Y đã biết, tất cả đều theo quyết định của vương gia."

"Nàng..." Lãnh Thanh Hoài dừng lại, không nghĩ đến ta dễ nói chuyện như thế, chẳng giống như trước đây dây dưa không dứt.

Hắn nhíu mày: "Nếu nàng đã nghĩ thông suốt thì tốt."

Lúc còn nhỏ, ta và hắn là thanh mai trúc mã, ta đã nảy sinh tình cảm dưới sự ngầm chấp thuận của Lão Quốc Công, vốn tưởng rằng hắn sẽ yêu thương che chở ta cả đời, đến khi Đào Dư xuất hiện.

Đào Dư là nữ nhi của Đương Kim Hoàng Thượng và một Vũ Cơ. Vào năm thứ hai của triều đại Nguyên Sóc, khi hoàng thượng xuống Giang Nam, tình cờ phát hiện Đào Dư đang hát rong trên phố, dung mạo giống hệt thân mẫu của nàng, lúc đó Vũ Cơ đã qua đời nhiều năm, cảnh còn người mất, hoàng thượng liền đón nàng về cung phong làm Thấm Dương công chúa.

Thuở thiếu thời luôn say mê những điều khác biệt của thế gian, cũng vào năm Lãnh Thanh Hoài mười lăm tuổi, Đào Dư giả thành Vũ Cơ dâng rượu đến bên môi Lãnh Thanh Hoài, ôn ngọc ấm hương, như làn hơi lan tỏa: "Vương gia, nếu uống rượu của ta thì chàng sẽ là người của ta."

Mọi người kinh hãi, muốn ra lệnh bắt giữ nàng ta, Đào Dư liền tháo mặt nạ, tươi cười dâng viên ngọc Kỳ Lân mã não mà Tây Diễn tiến cống năm đó đến trước mặt thế tử: "Đào Dư tài hèn sức mọn, đặc biệt dùng vật này chúc Thế tử sinh thần an khang."

Sau đó mọi người đều hiểu ra, nhao nhao vỗ tay khen ngợi.

Mọi người tưởng đó là trò đùa, nhưng ta lại thấy vệt tuyết lạnh lẽo nơi mi tâm của Lãnh Thanh Hoài, khi nhìn vào đôi mắt tựa đào lý của Đào Dư lại lặng lẽ nhu hòa đi.

Hắn động lòng rồi.

Năm đó hoa đào nở rất đẹp, cũng là lần đầu Đào Dư và Lãnh Thanh Hoài gặp nhau.


2.

Vừa đến Định Vương phủ, ta đã thấy hai cây hải đường trước cửa đã bị chặt đi, thay vào đó là cây đào mà Đào Dư yêu thích. 

Năm mười tuổi, khi lần đầu ta bước vào Định Vương phủ, Lão Quốc Công đã định hôn ước cho ta và Lãnh Thanh Hoài, viết trên giấy hoa treo dưới gốc hải đường. 

Lão Quốc Công nói hai cây hải đường này của Định Vương phủ đã hơn trăm tuổi, được trồng từ khi Đông Lăng khai quốc, Định Vương lập nghiệp, bảo vệ Định Vương phủ đời đời bình an, ban phúc cho con cháu mai sau.

Lúc đó đang là mùa đông giá rét, cây đào phủ đầy tuyết, lần đầu tiên ta cảm nhận được sự thay đổi của thời gian, vật đổi sao dời.

Mũi bỗng chua xót, ta suýt nữa rơi lệ, nơi này không còn là Định Vương phủ mà ta quen thuộc.

Ta đứng dưới gốc cây nửa ngày, mãi mới phát hiện, Lãnh Thanh Hoài vẫn luôn đứng sau lưng im lặng nhìn ta, trong con ngươi màu tuyết chứa đầy những cảm xúc mà ta không hiểu được.

Tuyết rơi càng lúc càng lớn, hắn giống như một pho tượng băng bất động.

Một lúc lâu, hắn mới lên tiếng: "Không còn sớm nữa, vào dùng bữa thôi."


Bình luận