LiteRead

Hải Đường Trong Gió Tuyết - CHƯƠNG 10

Hải Đường Trong Gió Tuyết

20.

"Thiếp sẽ mãi ghi nhớ ơn đức của tiên sinh, thiếp sẽ thường tưởng nhớ chốn u tĩnh của núi Nam."

"Sẽ nhớ tiếng tiêu trúc vi vút dưới vầng nguyệt khuyết như lưỡi liềm, bóng nhà lay động trên dòng sông tựa con thuyền."

Âm thanh y y nha nha của phường tuồng vọng lại, trăng sáng như nước, vì sao trong sân vắng lạnh lẽo này lại có người xướng khúc được?

Ta thay xiêm y xong xuôi liền đẩy cửa bước ra, chưa được vài bước đã thấy một nữ tử đang múa dưới ánh trăng trên phiến đá xanh giữa rừng trúc.

Đây là... dưới ánh trăng, nàng uyển chuyển thướt tha, nhưng tư thái này nhìn thế nào cũng thấy quái dị, ta giật mình kinh hãi, nốt ruồi son nơi khóe mắt kia sao quen thuộc đến thế, đây chẳng phải Nguyệt Nương sao?

Trước kia phụ thân nàng là Hộ bộ Thượng thư, vì đứng sai phe mà bị tịch biên gia sản, bãi miễn quan chức, đày ải nơi biên cương.

Nữ nhi thì gả cho Nhị hoàng tử làm thiếp thất, may mắn giữ lại được tính mạng.

Nhưng ta nhớ rõ nàng trước kia là một người thích múa đao thương, khi xuất giá, ta và Lãnh Thanh Hoài còn đến phủ Nhị hoàng tử uống rượu mừng, ta mềm lòng, thấy cảnh ngộ nàng đáng thương còn lén lút cho nàng chút vàng bạc gấm vóc.

Nay cớ sao lại cất tiếng xướng tuồng chứ?

Ta tiến lên một bước, khẽ gọi: "Nguyệt Nương?"

Nữ tử kia nghe thấy tiếng, quay người lại, buồn bã mỉm cười với ta, mái tóc đen huyền trượt xuống, nơi cổ trắng ngần lộ ra một vệt đỏ dễ thấy.

Nàng chỉ khẽ cười, chẳng đáp lời.

Ta thấy kỳ lạ, mà Thập Thất khẽ dùng thanh âm chỉ hai người chúng ta nghe được: "Tiểu thư, người kia là con rối."

Ta giật mình kinh hãi, sống lưng chợt lạnh toát, không thể tin được: "Sao có thể, nàng rõ ràng vẫn còn hô hấp mà?"

Thập Thất chưa kịp nói hết câu, hai ma ma bên ngoài đã xông vào, xô đẩy nói: "Tìm ngươi nửa ngày trời, không ngờ lại ở đây!"

Lúc này, hai người kia mới nhìn thấy ta, có chút xấu hổ hành lễ: "Đây là thiếp thất của phủ Thái tử, để tiểu thư chê cười rồi, con ả điên này không làm phiền đến người chứ?"

Ta xua tay, ý bảo không hề gì.

Ta dẫn Thập Thất rời đi, trở về yến tiệc đang náo nhiệt.

Lúc này nhớ lại hình ảnh Nguyệt Nương, cái cảm giác lạnh lẽo không rõ nguyên do vẫn cứ đeo bám, thế là ta cầm lấy bầu rượu, uống thêm vài chén.

Rượu nóng xuống bụng, dạ dày dần ấm áp mới dễ chịu hơn phần nào.

"Tiểu thư, Vương gia đang nhìn người." Thập Thất khẽ nói bên tai ta.

Ta mở to mắt, nhìn về phía Lãnh Thanh Hoài, quả nhiên...

Chàng không hề hay biết chuyện ta bị trúng cổ, giờ phút này chắc hẳn cho rằng ta đang bị bệnh mà còn uống rượu...

Ta lặng lẽ đặt chén xuống, ngồi ngay ngắn lại.

Ừm.

21.

Nông lịch tháng tám, ngày mồng tám, thuận lợi xuất hành xa.

Ta đứng trên lầu Tàng Thư Các của Định Vương phủ, nhìn Lãnh Thanh Hoài cùng Đào Dư, Tây Diễn Thái tử và đoàn người của họ, hiên ngang từ cửa Bắc lên đường, hướng về phía Tây, khơi dậy vô vàn bụi đất.

Ta vốn muốn cùng chàng đồng hành, nhưng Lãnh Thanh Hoài lấy cớ ta còn bệnh, hạ lệnh cho ta ở lại trong phủ.

Có lẽ sợ ta chạy loạn, chàng còn lưu lại ám vệ thân cận Mặc Vân, luôn theo sát bên cạnh ta.

Lúc Lãnh Thanh Hoài sắp đi, chàng nói: "Hàn Y, đợi ta trở về nhà."

Vệt đỏ trên cổ tay ta dần lan rộng lên trên, ta không biết liệu mình có thể gắng gượng đến ngày chàng trở về không, huống chi, sau khi chàng trở về sẽ phải thành thân cùng Đào Dư.

Chàng tĩnh lặng chờ lời đáp của ta, trong đôi mắt màu tuyết kia là sự cố chấp mà ta chẳng thể nào hiểu thấu.

Ta khẽ gật đầu, đáp rằng: "Được, ta đợi chàng về nhà."


Bình luận