LiteRead

Hải Đường Trong Gió Tuyết - CHƯƠNG 11

Hải Đường Trong Gió Tuyết

22.

"Mặc Vân, nghênh chiến!"

"Không đánh."

"Đồ tham sống sợ chết!"

Âm thanh binh khí giao nhau vang lên, ta day thái dương, từ khi Mặc Vân đến Trừng Viên, Thập Thất luôn muốn cùng hắn so tài, bất kể ngày đêm.

"Các ngươi có xong không vậy?" Thiến Tuyết bưng một đĩa Tuyết Miên Đậu Sa bước vào, nhìn hai tên đang trên xà nhà với vẻ ghét bỏ: "Tiểu thư, đừng chỉ đọc sách, đến ăn chút gì đi."

Ta cắn một miếng, đậu sa mềm mịn tan ngay trong miệng, mấy ngày nay không hiểu sao trong lòng cứ bồn chồn không yên.

Tính ra, Lãnh Thanh Hoài đi đã gần hai tháng, chắc cũng sắp đến biên giới Nhữ Thành rồi.

Ta lại lấy ra bức thư của Sở Dung, càng xem càng thấy không đúng, tuy rằng toàn thư đều là ly biệt trân trọng, nhưng chữ chữ thấm lệ, ẩn chứa đầy hận ý.

Câu cuối cùng viết: "Trước đây ta chưa từng cầu xin nàng điều gì, nay phiền nàng giúp ta đốt đi ao sen trên đỉnh Bạch Ngọc Phong, coi như ta và nàng chưa từng gặp gỡ."

"Tiểu thư, không xong rồi!" Nha hoàn chạy vào, trong nháy mắt, Mặc Vân từ nóc nhà đáp xuống hành lang, ôm kiếm đứng thẳng.

"Vương gia bọn họ, ở Nhữ Thành mất tích rồi!"

"Cái gì!?" Tay ta đau nhói, suýt làm rơi chén trà: "Nói rõ ràng, rốt cuộc là chuyện gì!?"

"Vốn dĩ đã hẹn sứ thần Tây Diễn đón tiếp đoàn người Đông Lăng đến kết minh ở biên giới, nhưng không ngờ nội bộ họ đột nhiên xảy ra chính biến, phát động tấn công quân ta, sự việc quá bất ngờ, hiện tại Vương gia, còn có công chúa, Thái tử bọn họ đều không rõ tung tích!"

Không đúng, ta nắm chặt tay áo, trong đoàn người Lãnh Thanh Hoài có cả thái tử Tây Diễn Sở Kiêu Ký, Tây Diễn Vương không thể nhanh như vậy đã đổi ý, trừ phi...

Ta nhìn Mặc Vân, đối phương hiểu ý ta, đi đến những quân cờ bí mật đã an bài ở Định Vương phủ để dò la tin tức.

Tim ta đập thình thịch.

"Tiểu thư!" Thiến Tuyết đỡ ta, cố gắng trấn tĩnh: "Em đi sắp xếp, lập tức vào cung."

"Vào cung?"

"Ừ." Ta ôm lấy ngực, hít sâu một hơi: "Ta muốn gặp Lệnh Quý Phi một lần."

Mặc Vân trở về rất nhanh, mở bức thư ra, một hàng chữ khải nhỏ nhắn lọt vào mắt, đúng như ta nghĩ, lần chính biến này khởi binh không phải ai khác, mà chính là Sở Dung!

23.

"Ngươi đến rồi, khụ khụ."

Mùi thuốc bắc nồng đậm xộc vào mũi, làm người ta nghẹn thở. Màn che màu đỏ thẫm phủ kín cửa sổ, không lọt lấy một tia sáng.

“Quý phi nương nương!” Thấy cảnh này, mũi ta cay xè, hốc mắt ướt đẫm, khẽ gọi tiếng: “Sư tỷ.”

“Khụ khụ khụ!” Bàn tay trắng bệch thò ra từ tấm màn châu tím: “Nếu ngươi không đến, ta cũng định triệu ngươi nhập cung.”

“Sư tỷ!” Ta không nén được lệ, tiến lên nắm tay nàng: “Muội đều đã biết cả rồi, sư tỷ, xin lỗi!”

Nàng yếu ớt cười khẩy: “Đoán được bao nhiêu phần?”

“Sư tỷ năm xưa, là vì cứu hắn mà đào lấy nội đan của hắn, phải chăng…

Tiếng thở dài tan vào không khí, ta sớm nên nghĩ đến.

Tại Bạch Ngọc Phong, ta từng đọc y thư tiểu ký của Chỉ Dao để lại, trong đó ghi chép vô số phương pháp giải độc cứu người, lời viết hào sảng, lòng nhân của thầy thuốc, khiến người cảm động.

Khi ta nghe được chuyện dây dưa của Sở Dung và nàng, cũng không sinh ra bao nhiêu oán hận.

Ta vẫn luôn không hiểu, người có thể viết ra một quyển tiểu ký như vậy, sao có thể là kẻ vong ân bội nghĩa, lòng dạ rắn rết như lời sư huynh họ nói?

“Khụ khụ khụ, khi đó ta bị Hoàng đế phế bỏ, lúc đến Bạch Ngọc Phong, Sở Dung đã hít phải Tàn Hương Tằm được một năm rồi.”

“Tàn Hương Tằm?”

“Ừ, nếu người luyện võ lâu ngày hít phải khói này, ắt sẽ thần trí mơ hồ, cuối cùng nội đan bị xâm nhập, trở thành rối sống. Còn nếu là người thường, độc tố sẽ lan nhanh, lâu dần thân thể cũng suy sụp.”

Ta trừng lớn mắt, chợt nhớ tới Nguyệt Nương ở phủ Thái tử, cô nương kia rõ ràng còn hơi thở nhưng đã trở thành con rối: “Là Nhị hoàng tử?”

“Khụ khụ, chính là hắn.” Chỉ Dao ho ra một ngụm máu: “Ngươi tưởng rằng, vì sao cả Ngọc Thanh Tông bị diệt, lão già sáu ngón lại sống sót? Chẳng phải đã làm con rối cho Hoàng gia, đánh gãy xương mới được sống tạm bợ đó sao. Vì sao việc tu luyện của Ngọc Thanh Tông chỉ yêu cầu buổi trưa đến đại sảnh thắp hương hai canh giờ, chẳng phải là để các ngươi trong lúc vô tình hít phải Tàn Hương Tằm đó à?”

Giọng ta có chút run rẩy: “Sư phụ người…”

“Người đều biết cả, nhưng không còn cách nào khác, để bảo toàn chút hơi tàn của Ngọc Thanh Tông, cũng chỉ có thể như vậy.”

“Người từ Ngọc Thanh Tông xuống núi, có mấy ai còn bình thường, không chết thì cũng thành con rối. Sở Dung hắn, vốn đã mang nội thương, ta tưởng rằng thông qua hoa sen có thể dẫn độc tố trong người hắn ra ngoài, nhưng, vẫn là quá muộn rồi.”

Hàng mi thanh tú của Chỉ Dao, càng làm nổi bật khuôn mặt tái nhợt: “Đêm đó, ta thấy lồng ngực hắn đã ửng đỏ. Khụ, nếu còn bị Tàn Hương Tằm xâm nhập nữa, nhiều nhất hai năm, hắn sẽ chẳng ra hình người.”

“Sư tỷ…”

“Khi đó thân thể ta đã rất yếu rồi, lúc dẫn đan cho hắn, không tránh khỏi bị xâm nhập.”

Từng giọt lệ rơi xuống, ta thấy trong ngực chua xót vô cùng, khóc không thành tiếng.

“Ngươi, đồ ngốc này.” Chỉ Dao khẽ nâng cổ tay ta, vuốt ve vệt đỏ: “Vốn đã bị hạ cổ, còn ngày ngày đến đại sảnh thắp hương, bây giờ, ha!”

“Vương gia nhà ngươi thì sống rất tốt, nhưng cổ độc trong người ngươi đã bị xúc tác.”

“Sư tỷ…” Ta ngơ ngác nhìn nàng.

Chỉ Dao lắc đầu: “Những việc mà Định Quốc Công làm năm xưa, Hoàng gia đã sớm đoán ra.”

“Không sao đâu sư tỷ.” Ta nắm chặt tay nàng, lắc đầu: “Có thể sống đến bây giờ, muội đã rất mãn nguyện.”

“Tiểu ngốc, ai mà chẳng muốn sống thêm chút ngày tháng nữa?”

“Hức! Sư tỷ!” Ta không nén được, nhào vào lòng nàng khóc lớn: “Sư tỷ, xin lỗi, là chúng ta có lỗi với người!”

Ta hít phải Tàn Hương Tằm lâu như thế, nhưng đến giờ mới phát tác, đều là nhờ ao sen màu tím của Chỉ Dao trồng năm xưa.

“Ta đã không còn nhiều thời gian nữa rồi.” Chỉ Dao yếu ớt thở dài: “Hàn Y, ta có một lời thỉnh cầu.”

Nàng lấy một cái túi thơm từ dưới gối, tự giễu cười một tiếng: “Năm xưa ta từng tặng hắn một cây quạt trúc tím, làm vật định tình, ước chừng đã bị hắn vứt xuống ao sen. Nhưng chúng ta đã bái thiên địa, đời này làm vợ chồng, cũng nên để lại chút gì đó cho hai cha con họ.”

Ta bỗng trừng lớn mắt, Chỉ Dao lộ ra nụ cười nhàn nhạt: “Thất hoàng tử, là con của ta và Sở Dung.”


Bình luận