LiteRead

Hải Đường Trong Gió Tuyết - CHƯƠNG 12

Hải Đường Trong Gió Tuyết

24.

"Nương!" Một tiểu oa nhi da thịt mềm mại thoát khỏi vòng tay cung nữ, lảo đảo bám vào mép giường: "Nương, người cùng vị di nương này nói chuyện đã lâu lắm rồi, nương!"

Ta ngơ ngác nhìn đôi mắt của Thất hoàng tử, thực giống Sở Dung như đúc.

"Khụ khụ khụ! Rất giống phụ thân nó, phải không?"

"Nương! Người đừng nói nữa, nghỉ ngơi nhiều vào!" Thất hoàng tử nhíu mày, trừng mắt nhìn ta: "Sao ngươi còn chưa đi, nương ta cần nghỉ ngơi!"

"Niệm nhi!" Chỉ Dao ôm Thất hoàng tử: "Không được vô lễ với di nương như vậy, là nương có chuyện muốn nhờ nàng."

"Vâng!" Tiểu hài tử bĩu môi: "Vậy được rồi, ngươi phải nhanh lên đó."

Ta gật đầu đáp lời.

Chỉ Dao tựa vào đệm lông cáo, trao túi thơm cho ta: "Hãy đưa cái này cho Sở Dung, bên trong có phong thư ta viết, giúp ta nhắn với hắn một câu, bảo hắn chăm sóc tốt cho hài tử của chúng ta."

Đôi mắt của Thất hoàng tử quá giống Sở Dung, bây giờ còn nhỏ thì không sao, nếu lớn lên...

Nhìn ta chau mày lo lắng, Chỉ Dao khẽ điểm vào mi tâm ta: "Yên tâm đi, ít nhất là bây giờ sẽ không có chuyện gì đâu."

Ta gật đầu, đứng dậy ôm nàng một cái, rõ ràng là danh y lừng lẫy, mà giờ đây đã gầy đến trơ xương, ôm vào đau nhói.

"Khụ khụ khụ, Hàn Y, những dược này ngươi cầm lấy đi."

"Ta..."

"Đừng từ chối, đây là do ta tự tay điều chế, ít nhất có thể giúp ngươi kéo dài thêm một khoản thời gian nữa." Chỉ Dao thở dốc, nói chuyện lâu như vậy đã khiến nàng mệt mỏi: "Nhưng nhiều nhất cũng chỉ được một tháng."

"Thật ra ta rất muốn gặp lại hắn một lần, tiếc rằng, trời không chiều lòng người."

"Ngươi đừng giống ta, để lại hối tiếc."

25.

Trở về phủ, ta tĩnh tâm lại, nghĩ thông rất nhiều chuyện.

Hoàng gia đã sớm biết bí mật của Định Vương phủ, việc ba năm trước đến Bạch Ngọc Phong là chuyện bất đắc dĩ. Bởi vì mục tiêu từ đầu đến cuối của bọn họ, đều là giết Định Vương thế tử, tức là Định Quốc Vương gia - Lãnh Thanh Hoài để đoạt lấy binh quyền.

Bọn họ vốn muốn giết ta trước, hoặc là biến ta thành con rối, như vậy tuổi thọ của Lãnh Thanh Hoài sẽ ngắn đi.

Nhưng Chỉ Dao đã trở thành biến cố lớn nhất, bởi ta và Sở Dung đã hoàn hảo xuống núi, có lẽ đây là điều mà cả lão Hoàng đế và Nhị hoàng tử đều không ngờ được.

Chỉ Dao nói ta chỉ còn chưa đầy một tháng, sợi chỉ đỏ kia cũng sắp lan đến tim rồi.

Từ Tây Diễn đến Đông Lăng, dẫu ngựa chạy như bay, cũng phải mất ít nhất nửa tháng, huống chi đoàn người của họ còn mang theo nhiều vật tư nặng nề.

Lãnh Thanh Hoài, có lẽ ta không đợi được chàng trở về.

Ta khép mắt lại.

Ta vẫn muốn gặp chàng lần cuối.

Ta viết phong thư, ghi lại những thông tin mình biết, giao cho Mặc Vân, bảo hắn lập tức đưa đến ám trang của Định Vương phủ, bằng tốc độ nhanh nhất giao đến tay Lãnh Thanh Hoài, sau đó liền thu dọn hành lý chuẩn bị lên đường.

"Tiểu thư! Em muốn đi cùng người!" Thiến Tuyết bưng ấm trà hoa cúc vừa pha bước vào: "Em đã thu dọn xong đồ đạc rồi, lần này người không được bỏ em lại nữa!"

Hốc mắt ta hơi đỏ lên: "Thiến Tuyết..."

Chuyến này đường xá xa xôi, Thiến Tuyết không biết võ công, sẽ gặp phải rất nhiều nguy hiểm, nhưng để nàng ở lại Định Vương phủ, ta cũng không yên tâm. Có lẽ so với Định Vương phủ đầy rẫy nguy cơ, việc an hưởng tuổi già ở một trấn nhỏ hẻo lánh là một lựa chọn tốt.

Ta gật đầu: "Được, lần này chúng ta cùng đi."


Bình luận