LiteRead

Hải Đường Trong Gió Tuyết - CHƯƠNG 13

Hải Đường Trong Gió Tuyết

26.

Hay tin ta sắp rời kinh, Mặc Vân lập tức chắn ngang cửa: "Giang tiểu thư, Vương gia đã dặn trước khi ngài ấy hồi kinh, người không được rời nửa bước."

Thập Thất nổi giận, rút kiếm mắng nhiếc: "Ngươi đồ vong ân bội nghĩa, lòng lang dạ thú, kẻ gian xảo! Tiểu thư nhà ta làm gì còn cần ngươi lên tiếng ư!"

Mặc Vân câm lặng.

Ta thở dài, gọi nàng: "Thập Thất, lui về đi."

"Dạ."

Ta bước đến trước mặt Mặc Vân, hỏi: "Vương gia còn bao lâu nữa mới về?"

Mặc Vân nghiêm nghị đáp: "Trong vòng hai tháng nhất định sẽ hồi kinh."

Ta vén tay áo, một vệt chỉ đỏ chói mắt đã lan đến cổ: "Ta không đợi được nữa rồi, Mặc Vân."

"Ta sắp chết, ta chỉ muốn gặp chàng lần cuối."

Mặc Vân kinh ngạc, quỳ một gối xuống đất, lâu sau nghiến răng nói: "Hãy để thuộc hạ được đi cùng người."

Ta chỉnh lại tay áo: "Được thôi."

27.

Trước khi đi, ta ghé qua Bạch Ngọc Phong một chuyến.

Vốn tưởng gặp sư phụ, nào ngờ chỉ thấy một nấm mồ nhỏ bé.

Tô Thiếu Xuyên vẫn mặc chiếc áo màu cam rực rỡ, xách theo một vò rượu, ngả người tựa vào bia mộ.

"Ái chà sư muội, hôm nay cơn gió nào đưa muội tới đây vậy?" Hắn cười, nhưng khóe môi lại nứt nẻ rớm máu: "Muội... đã biết cả rồi chứ."

"Lão già này lương tâm cắn rứt, tự vẫn rồi, hôm nay là ngày đầu thất của lão."

Ta ngồi xuống, hái hai đóa cúc dại, đặt trước mộ, dập đầu ba cái.

"Năm ta bốn tuổi, lão vì muốn tỏ lòng trung thành với triều đình, đã ném ta xuống vực thẳm, là đàn sói nuôi ta lớn. Sau này ta bái sư học nghệ, mới biết, ta lại có một người cha lợi hại đến thế, ha ha ha."

Hắn uống một ngụm rượu, nằm xuống đất, ngước nhìn trời sao: "Bao nhiêu năm qua, Bạch Ngọc Phong này đã đón bao nhiêu người, kẻ chết, người điên, chỉ có muội và Sở Dung đến thì yên ổn, đi cũng bình an, à, phải kể thêm cả Chỉ Dao nữa."

Ta ngồi xuống bên cạnh hắn, mây khéo trăng xui, sao băng vội vã, ngân hà tựa như gần ngay trước mắt.

"Sư huynh, ta phải đi rồi."

"Đi tìm Lãnh Thanh Hoài sao?"

"Vâng."

Một lúc sau, Tô Thiếu Xuyên khàn giọng nói: "Hàn Y, xin lỗi."

Ta mỉm cười với hắn, lắc đầu.

Chuyện đời này, nào có thể dễ dàng nói rõ, cắt không đứt, rối càng thêm rối, mới là lẽ thường tình.

Trước kia chỉ đoán mò, không ngờ sư huynh thật sự là con của lão già sáu ngón, ta nói hắn cứ có chuyện lại trốn lên núi, người khác thì chỉ sợ tránh không kịp.

Chuyện Tằm Hương, hắn đã biết từ lâu, cho nên hắn chưa bao giờ đến đại điện thắp hương, cũng không thường trú ở Ngọc Thanh Tông.

Nhìn từng người lên núi rồi chết, rồi điên, rồi hóa thành con rối, hắn cũng không hề vạch trần, có lẽ vẫn là vì người cha đã từng vứt bỏ hắn năm xưa.

"Nếu gặp Sở Dung, thay ta gửi lời xin lỗi đến hắn."

"Chỉ Dao là một cô nương tốt, là ta, có lỗi với bọn họ."

28.

Đến hậu sơn, ta lục tìm trong trúc ốc, quyển tiểu ký đã ố vàng của sư tỷ.

Một ao sen tía, dưới ánh trăng trong trẻo tỏa hương thanh nhẹ, mặt nước dâng lên làn sương mỏng.

Ta nhìn vào ao hồi lâu, nói với Thập Thất: "Nếu tìm đồ vào ban đêm, em có nhìn rõ không?"

Thập Thất ngẩn người, ném kiếm xuống: "Đừng nói trên trời còn có trăng, dù là một mảnh tối đen, em cũng nhìn thấy!" Nói xong, nàng một hơi lao xuống nước.

Sau đó, nàng nhô đầu lên chỉ vào Mặc Vân: "Có người thì không được."

Mặc Vân: ...

Ta định nói đừng so đo với nàng, lời còn chưa cất, Mặc Vân đã nhảy xuống ao sen, làm nổi lên một trận sóng dữ dội.

Ta: ...

Thiến Tuyết mang đến hai chiếc ghế trúc: "Tiểu thư, đừng đứng nữa, chúng ta ngồi xuống đợi đi."

Ánh trăng sáng như ban ngày, một ao sen tía thanh cao, bùn nhơ chẳng vấy.


Bình luận