LiteRead

Hải Đường Trong Gió Tuyết - CHƯƠNG 14

Hải Đường Trong Gió Tuyết

29.

Chúng ta thúc ngựa như bay, rốt cuộc đến được Nhữ Thành, biên ải Đông Lăng.

Khói bụi mịt mù, dân đen phiêu tán, quách thành vẫn y nguyên dáng vẻ xưa.

Ta bỏ tiền mua một tiểu viện, Mặc Vân cùng Thập Thất trồng hai gốc hải đường trước cửa. Tiết trời đầu đông, thân cây khẳng khiu, lá rụng gần hết.

Ta tạm trú nơi viện nhỏ, sai Mặc Vân dò la tin tức, liên hệ ám trang của Định Vương phủ.

"Khụ khụ khụ!" Trời càng lúc càng lạnh, không khí nồng nặc mùi tanh của bụi đất, ta đưa khăn tay ra, đã thấy vệt máu nhàn nhạt.

"Tiểu thư." Thiến Tuyết bưng chén lê chưng mật đến: "Mau dùng chút chấm cổ họng, nơi này khô hanh quá."

Ta nhìn nàng ôn tồn nói: "Một đường này, vất vả cho em rồi."

Thiến Tuyết chưa từng cưỡi ngựa, lần đầu tiên đã cùng chúng ta bôn ba ngàn dặm, dọc đường không hề than lấy một tiếng, đều lặng lẽ chịu đựng.

Ta nhìn bầu trời xám xịt, dù nơi đây khắc nghiệt, nhưng lại khiến ta cảm thấy quen thuộc, âu cũng là nơi ta lớn lên từ thuở ấu thơ.

Những năm tháng ở kinh thành, ta luôn mong mỏi được trở về nhìn một lần, nay xem như hoàn thành tâm nguyện.

Mặc Vân đi mười ngày, trong khoảng thời gian đó không một chút tin tức. Nghe nói võ tướng Tây Diễn là Trần Hoành Ngạn, sẽ tiến đánh Nhữ Thành, bởi vậy dân chúng đều tứ tán chạy nạn.

Lồng ngực bắt đầu đau âm ỉ, từng khắc từng giây đều nhói buốt, ta cảm thấy mình sắp chống đỡ không nổi rồi.

Thập Thất giận dữ mắng Mặc Vân vô dụng, lâu như thế vẫn chưa trở về.

Ta rũ mắt suy nghĩ có nên để Thập Thất ra ngoài dò xét một phen hay không, thân thể ta đã suy nhược, không thể đi đường dài.

Ta dặn dò nàng: "Vạn sự cẩn thận, nghĩ trước khi làm."

30

"Tiểu thư, không xong rồi!" Thiến Tuyết hốt hoảng chạy vào: "Thập Thất chọc phải Trần tướng quân của Tây Diễn rồi, bây giờ bị binh lính Tây Diễn bao vây!"

"Phụt!" Ta ho ra một ngụm máu, hít sâu một hơi, ôm chặt ngực: "Bọn họ ở đâu?"

"Ngay tại cửa thành! Hôm nay Nhữ Thành vừa bị đánh hạ, bên ngoài đâu đâu cũng là quân loạn cùng thi thể ngổn ngang!"

Ta vịn lấy Thiến Tuyết, từng bước đi ra ngoài, đồng thời khẽ dặn dò nàng: "Lát nữa em hãy trốn ở chỗ tối, nếu tình hình không ổn thì mau chóng chạy về nhà, nếu ta và Thập Thất bị bắt, em còn có thể đến báo tin cho Vương gia bọn họ."

"Tiểu thư!"

Ta lảo đảo đi tới cửa thành, thấy Thập Thất đã bị chém mấy nhát, phía dưới thân nàng che chở một đứa bé, còn có thi thể của mẫu thân nó.

"Lão tử không tin, nhiều người như vậy còn không chém chết ngươi!"

"Huynh đệ, xông lên cho ta!"

"Khoan đã!" Ta bước lên, thở dốc nói: "Tướng quân thứ tội, nàng là hộ vệ nhà ta, mạo phạm tướng quân quả thật đáng phạt, cúi xin tướng quân đại ân đại đức tha cho nàng một mạng."

"Tiểu thư!" Thập Thất nhìn ta, vẻ mặt đầy giận dữ và không phục: "Bọn chúng coi mạng người như cỏ rác, ỷ thế hiếp người..."

"Câm miệng!"

Ta cố gắng ổn định tinh thần, nhưng tim đau dữ dội.

"Ái chà, cái nơi Nhữ Thành rách nát này vậy mà còn có người biết điều, ha ha." Kẻ cầm đầu thu đao, vẻ mặt chế giễu nhìn ta: "Ngươi là tiểu thư nhà nào, sao không cùng nhau chạy nạn, cứ phải xông vào cái chiến trường này chứ?"

Lúc này nói dối cũng chẳng có lợi ích gì, ta thở dài: "Tiểu nữ là Giang Hàn Y, dưỡng nữ của Định Vương phủ, may mắn được gặp tướng quân."

"Định Vương phủ?" Đối phương nheo mắt: "Là tặc, giết một người thôi mà, ả nô nhà ngươi như kẻ điên vậy, lão gia ta sủng hạnh nữ nhân còn phải xin phép nó sao? Ha ha, hôm nay ta nhất định phải giết nó! Còn ngươi, một thân nữ tử mà dám xông ra tiền tuyến, gan cũng không nhỏ."

Không thể nói được nữa rồi? Ta khẽ ra hiệu cho Thiến Tuyết đang trốn trong bóng tối, rồi nghiêm mặt: "Tướng quân bớt giận, thực không dám giấu giếm, ta đến đây chuyến này quả thực có việc quan trọng, có mang theo tín vật của Tây Diễn Vương gia."

"Ha ha!" Đối phương ôm bụng cười lớn, tiện tay dùng đao đâm vào bụng thi thể mẫu thân đứa bé, máu tươi văng khắp nơi, đứa bé khóc đến xé lòng, Thập Thất ôm chặt nó, không dám buông tay.

"Con nhãi ranh kia, ngươi biết Thượng Quan của bọn ta là ai không?"

Ta lấy ra bội kiếm của Sở Dung, nhướng mày nói: "Tiền Thái tử Sở Dung, ta nói đúng chứ?"

"Ngươi!" Vẻ mặt đối phương thay đổi, đám binh lính hung hãn cũng không còn cười cợt nữa, thay vào đó là vẻ mặt cảnh giác nhìn ta.

"Đưa ta đi gặp hắn."


Bình luận