LiteRead

Hải Đường Trong Gió Tuyết - CHƯƠNG 15

Hải Đường Trong Gió Tuyết

31.

Bọn chúng đưa ta đến gặp Sở Dung, còn Thập Thất đã bị chém thành tổ ong, vứt xác nơi bãi tha ma.

Sở Dung nhìn ta khựng lại một chút, rồi phất tay bảo những người xung quanh lui xuống: "May mà hắn không nhận ra muội, nếu không nhất định sẽ dùng muội để uy hiếp Lãnh Thanh Hoài, đổi lấy đầu của Đào Dư."

"Khụ khụ khụ!" Ta ho ra một ngụm máu: "Hả? Tại sao, Tây Diễn các huynh có thù oán gì với Đào Dư sao?"

Sở Dung xua tay, rõ ràng không muốn nói thêm: "Sao thân thể muội yếu đến vậy? Một mình đến biên cương là muốn tìm cái chết à?"

"..."

Hắn nhíu mày: "Ta bảo bọn họ sắc thuốc cho muội trước, ngày mai sẽ đưa muội về."

Ta không nói gì, ôm chặt ngực, lâu sau mới mở lời: "Sở Dung, lui binh đi."

"Cái gì?" Hắn xoay người, một thân áo bào trắng nguyệt điểm hoa văn xám, thắt đai lưng, càng tôn lên vẻ âm u tịch mịch: "Muội nói đùa sao? Vì sao ta phải lui binh?"

"Ta muốn tự tay giết chết ả và tên cẩu hoàng đế kia! Để ả nhìn quốc gia của mình bị giày xéo, cha mẹ bị sát hại, đồng bào bị chà đạp! Ta lui binh vì cái gì chứ? Bây giờ ta có quân đội, có binh quyền, muốn gì không được? Ta muốn ả hối hận vì năm xưa đã đối xử với ta như vậy!"

"Muội có biết sáu năm ta sống ở Bạch Ngọc Phong thế nào không? Ta một lòng một dạ đối tốt với ả, còn ả thì sao? Ả móc nội đan của ta, đi cùng tên hoàng đế kia gian díu nịnh bợ!"

"Sở Dung."

"Câm miệng, cút ra ngoài!"

"Chỉ Dao chết rồi."

"Ta, mẹ kiếp..." Bàn tay đang đầy kích động của Sở Dung đột nhiên dừng lại: "Muội nói cái gì?"

"Ta nói Chỉ Dao chết rồi."

"Ha, sao có thể, là ả bảo muội đến lừa ta đúng không, sao ả có thể chết? Y độc song toàn, trên đời này có mấy người hiểu biết về trường sinh hơn ả đâu?"

"Năm đó, chúng ta ở Bạch Ngọc Phong, mỗi ngày hai canh giờ đốt hương ở đại đường, đều hít phải Tàn Hương Tằm... Chỉ Dao không muốn huynh biến thành con rối, đã móc nội đan của huynh, bản thân nàng cũng trúng độc."

Sở Dung ngơ ngác nhìn ta: "Muội... nói gì? Vì cứu ta?"

"Ta tin huynh nhận ra, người đến Bạch Ngọc Phong nhiều như vậy, kẻ chết, người điên, tại sao chỉ chúng ta có thể sống tốt đến bây giờ? Ta không tin huynh chưa từng nghi ngờ, tại sao Tô Thiếu Xuyên không bao giờ ở lại trên núi, tại sao những người bị ép lên núi như chúng ta chỉ bị yêu cầu đốt hương mỗi ngày, những chuyện khác một mực không hỏi? Tại sao Chỉ Dao dù đã móc nội đan của huynh, vẫn giữ lại cái ao sen kia?"

Ta hít mũi, trong lòng chua xót: "Vốn dĩ Lệnh Quý phi đứng về phía Nhị hoàng tử, là vì cứu chúng ta, mới trở mặt với Nhị hoàng tử, đến nỗi bây giờ bệnh tình vô phương cứu chữa, một người tốt đẹp như vậy mà bị độc dược dày vò!"

Mặt Sở Dung cứng đờ: "Ta không tin, những điều muội nói, một câu ta cũng không tin."

Máu nóng của ta dâng trào: "Khôi lỗi trên người huynh! Từ khi dùng Tử Liên của Chỉ Dao đã không còn lan rộng nữa, chẳng lẽ trong lòng huynh không rõ sao!?"

Nói đến cuối cùng, ta gần như gào khóc nức nở, ta không biết tại sao mình lại khóc, chỉ cảm thấy thật khổ, những uất ức, tiếc nuối và xót xa dồn nén bấy lâu, dường như chỉ có thể trút ra bằng nước mắt.

Hồi lâu sau, hai mắt Sở Dung đỏ ngầu, đỏ đến mức như sắp rỉ máu: "Ta muốn gặp nàng."

Ta lấy chiếc túi thơm trong ngực ra: "Đây là vật mà nàng để lại cho huynh, bên trong có một phong thư nàng viết."

"Nàng nói, bảo huynh chăm sóc tốt cho con của hai người."

"Con?" Giọng Sở Dung bất giác run rẩy, tựa khóc tựa cười: "Chúng ta có con?"

"Ừm, Thất hoàng tử là con của hai người, đôi mắt của nó giống huynh như đúc."

"Ta..." Sở Dung dùng hai tay che mặt: "Đêm đó, nàng tặng cho ta một chiếc quạt trúc tím, làm vật định tình."

"Sau đó vì quá đau buồn, trong một cơn giận dữ đã ném nó xuống ao sen... là ta có lỗi với nàng."

Ta thở dài, lấy từ túi ra chiếc quạt đã bị ngâm nước đến biến dạng: "Đây! Thập Thất và Mặc Vân cả đêm mới vớt được."

"Đúng rồi, Thập Thất bị cái tên tướng quân gì đó của huynh đâm thành sàng rồi vứt ra bãi tha ma, mau chóng phái người đi cứu nàng về."

Sở Dung hít sâu một hơi, nói: "Cảm ơn muội, Hàn Y."


Bình luận