LiteRead

Hải Đường Trong Gió Tuyết - CHƯƠNG 2

Hải Đường Trong Gió Tuyết

3.

Ta trở về chưa đầy hai tháng, đã nhận được thiệp của Đào Dư mời ta đến dự Quỳnh Hoa hội. 

Trên thiệp là một cánh hoa đào mềm mại, đỏ rực đến chói mắt. 

Ta gọi nha hoàn Thập Thất bên cạnh đến: "Đem đốt đi, nhìn thật chướng mắt." 

Thập Thất im lặng, còn chưa bước ra khỏi hành lang, đã thấy Lãnh Thanh Hoài đứng ngay trước cửa. 

"Đào Dư có lòng tốt, nàng lại đốt đi, chẳng phải quá vô lý sao." Lúc đó đang là mùa xuân tháng ba, ánh mặt trời dịu dàng chiếu qua lớp màng mỏng hoàng hôn, ta lại cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. 

Ta gọi Thập Thất lại, cầm lấy tấm thiệp trong tay nàng, chậm rãi mở ra: "Theo ý vương gia thì nên làm thế nào đây?" 

Lãnh Thanh Hoài bình tĩnh, không chút dao động nói: "Đương nhiên là tham dự yến tiệc rồi." 

"Vừa rồi Đào Dư còn đến cầu xin ta, nói nàng lên Bạch Ngọc Phong ba năm, sợ rằng nàng có chút oán hận Đào Dư nên nhờ ta đến khuyên giải. Hơn nữa nàng ấy vốn có ý tốt, nàng không nên vì vậy mà đặt trong lòng."

Ta nhắm mắt, cố nén dòng huyết khí đang cuộn trào, khi mở mắt ra chỉ cảm thấy chua xót nơi đầu mũi.

Ta khẽ nhấp một ngụm trà, không còn tiếng ồn ào chất vấn, ta gật đầu: "Được, ta sẽ đi, vương gia còn gì muốn dặn dò không?"

Đợi một hồi lâu, đôi chim én non trên tầng lầu bỗng kêu hai tiếng, hắn mới nói: "Sau khi nàng trở về, tính tình quả thật đã thay đổi rất nhiều..."

Ta cúi đầu, muốn cười nhưng chỉ nếm được vị đắng của trà thanh, trước đây thấy Lãnh Thanh Hoài động lòng với Đào Dư, ta đã dốc hết toàn lực bắt chước nàng ta, dù là giọng điệu kiều diễm đáng yêu hay là phong thái phóng khoáng.

Ta luôn cho rằng, chỉ cần ta làm đủ tốt, hắn có thể chú ý đến ta lần nữa.

Nhưng dù dốc hết toàn lực lấy lòng, đổi lại là ba năm cô độc trên Bạch Ngọc Phong, ta quả thật có chút mệt mỏi rồi.

Huống hồ, ta vốn chẳng phải hạng người nhu mì phóng túng đó, Lãnh Thanh Hoài luôn nói Đào Dư khác với vương công quý tộc bình thường. Nàng ta sinh ra trong gia đình phố xá ngõ hẻm, càng thấu hiểu được nhân tình thế thái.

Nhưng ta cũng sinh ra giữa đám dân lưu vong thời loạn lạc, Dương Châu nơi Đào Dư sinh ra còn có thể coi là vùng đất phồn hoa, còn Nhữ Thành nơi ta ở, lại chỉ là một trấn nhỏ bé ở biên cương.

Năm ta mười tuổi, quân địch Tây Diễn xâm phạm, biên cảnh ly tán, quân dân rối loạn. Lão Quốc Công của Định Vương phủ đã cứu ta, một kẻ gầy gò ốm yếu ăn xin bên đường, nếu không đến Định Vương phủ, ta căn bản không sống qua được năm mười tuổi đó.

Nhưng mọi sự trên đời đều có cái giá của nó.

Khoảnh khắc bước vào Định Vương phủ, ta đã biết, cuộc đời này không do ta làm chủ, nhưng có thể sống sót, ta đã rất mãn nguyện rồi.

Giang sơn tan nát như cánh hoa trôi, thân thế chìm nổi như bèo dạt.

Từ khi sinh ra, vận mệnh chưa bao giờ cho ta lựa chọn.


4.

Vào tiết trời tháng ba hoa đào nở rộ, phủ công chúa tràn ngập sắc xuân, thủy các đình đài, mấy con cá chép vàng trong ao đuổi theo cánh hoa rơi xuống, tạo nên những gợn sóng lăn tăn.

Vừa bước qua cổng vòm sân viện, ta liền nghe thấy tiếng cười truyền đến: "Ha ha ha, không ngờ Giang Hàn Y còn biết viết thư? Ta còn tưởng nàng ta là một ả đàn bà nhà quê không biết chữ nào chứ."

"Đều nhờ Đương Kim Bệ Hạ phổ cập văn hóa, ngay cả nàng ta cũng biết chữ rồi đấy!"

Nha hoàn Thập Thất bên cạnh ta nhíu mày, tay theo bản năng muốn rút thanh kiếm mềm quấn quanh eo.

Ta khẽ gõ vào cổ tay nàng: "Những gì em hứa với ta trước khi ra khỏi cửa đều quên hết rồi sao?"

Tay Thập Thất khựng lại, ấp úng nói: "Không có đâu tiểu thư."

Bước vào Đào Thủy đình, hầu hết các vương công quý tộc đều đã đến, thấy ta tới, tiếng cười nói của họ đột ngột im bặt.

Đào Dư ngồi ở vị trí chủ tọa cuối Thủy các, trên đầu cài một chuỗi hoa đào, bộ váy lụa xanh nhạt tôn lên vẻ kiều diễm khả ái của nàng.

"A, cuối cùng Hàn Y tỷ tỷ cũng đến rồi, chúng ta vừa mới nhắc đến tỷ đấy." 

Ta đoan trang hành lễ, sau đó ngồi xuống hàng cuối: "Công chúa thịnh tình mời Hàn Y, Hàn Y cảm kích vô cùng." 

"Hàn Y tỷ, tỷ đừng khách sáo như vậy! Trước đây ở Định Vương phủ, chúng ta là bạn tâm giao cơ mà."

Bạn tâm giao thật sự, không cần lời lẽ hoa mỹ. 

Vả lại, kể từ khi Lãnh Thanh Hoài si mê Đào Dư, Đào Dư thường xuyên đến Định Vương phủ làm khách, danh nghĩa là tìm ta tâm sự, thực chất là muốn nhân cơ hội này tiếp xúc nhiều hơn với Lãnh Thanh Hoài.

Con ếch giấy bị làm hỏng, chuông gió lưu ly bị vỡ, cá vàng bị chết khô, Đào Dư luôn vô tình phá hoại những thứ ta trân trọng, sau đó thản nhiên nói: "Ta thật sự không ngờ lại thành ra như vậy, Hàn Y tỷ sẽ không trách ta chứ?" 

Lúc đầu Lãnh Thanh Hoài còn giúp ta ra mặt, nhưng sau đó, hắn ngày càng thiên vị Đào Dư hơn.

"Giang Hàn Y! Định Vương phủ không phải nhà của nàng, nàng có thể đừng vô lý gây sự được không!" 

"Đào Dư đâu có cố ý, sao nàng cứ nhằm vào nàng ấy thế!”

Lần cãi nhau ầm ĩ nhất, lão Quốc Công trực tiếp đánh Lãnh Thanh Hoài, cấm túc nửa năm, đồng thời khéo léo từ chối chuyến viếng thăm của Đào Dư.

Dần dần, ta bắt đầu không lộ hỉ nộ ra mặt, che giấu cảm xúc của mình, chỉ có như vậy mới bảo vệ được những thứ ta trân trọng khỏi bị tổn thương.


Bình luận