LiteRead

Hải Đường Trong Gió Tuyết - CHƯƠNG 3

Hải Đường Trong Gió Tuyết

5. 

"Trên Bạch Ngọc Phong là tuyết phủ quanh năm không tan và sương mù dày đặc." 

Ta đột nhiên mở to mắt, khó tin nhìn chằm vào tờ giấy mỏng trong tay Đào Dư.

"Ngọc Thanh Tông nhân đinh thưa thớt, ngày thường cũng chỉ có vài người tu hành thắp hương trong đại sảnh."

Đây là lá thư ta viết cho Lãnh Thanh Hoài, ba năm ở Bạch Vân Phong, ta đã viết cho hắn ba lá thư, nhưng hắn không trả lời một lá nào.

Không ngờ lá thư này lại ở trong tay Đào Dư.

Ta nhắm mắt lại, lòng nguội lạnh từng chút một. 

Lãnh Thanh Hoài, dù chàng có ghét ta đến đâu, cũng không nên đem đồ của ta dâng tặng cho kẻ khác.

"Hôm nay là tiết Thượng Nguyên, chàng có từng nhớ đến ta dù chỉ nửa phần không?" 

Khi Đào Dư đọc câu này, sự chế giễu và ác ý trong mắt nàng ta gần như tràn ra. 

Một thiếu nữ chưa xuất giá viết những thứ như vậy, là không đoan trang, dù chúng ta đã từng có hôn ước.

Khi Đào Dư đọc thư của ta, xung quanh đã sớm dấy lên những lời bàn tán chế giễu.

"Chậc, thật là chua xót quá đi." 

"Còn từng nhớ đến ta dù chỉ nửa phần? Ta thấy là một chút xíu cũng không có, ha." 

"Muốn câu dẫn thế tử Định Vương phủ, không ngờ người ta lạnh nhạt chẳng quan tâm, cũng không chịu nhìn lại thân phận của mình." 

Đào Dư đọc đủ rồi, dường như nhớ ra ta vẫn là người trong cuộc ở đây: "A, Hàn Y tỷ tỷ, xin lỗi nhé. Là lúc trước ta đến thư phòng của A Hoài mượn sách, vô tình mang ra thôi. A Hoài nói không phải thứ quan trọng gì, tỷ đừng để bụng nhé." 

Tiếng ồn ào bên này quá lớn, tiền sảnh phái người đến hỏi có chuyện gì xảy ra.

Tiếng giễu cợt trong Thủy Đào đình kéo dài một lúc lâu, dần dần lắng xuống.

Có lẽ họ đã sỉ nhục đủ rồi, ta nhân cơ hội này, tìm lý do đứng dậy cáo từ. 

Đào Dư ngồi ở trung tâm Thủy đình, giơ giơ lá thư trong tay: "Hàn Y tỷ tỷ, thư này tỷ không cần nữa sao?" 

Suy nghĩ một chút, lá thư này ta vẫn nên mang về thì hơn. 

Mọi người chỉ nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của ta, không biết rằng lòng bàn tay ta đã rướm máu. 

Khoảnh khắc tay ta chạm vào lá thư, Đào Dư nhẹ nhàng nhấc tay, lá thư lập tức bị xé làm đôi.  

Một nửa trong tay nàng ta, nửa còn lại theo cánh hoa đào rơi xuống nước. 

"Ai da, xin lỗi, tay ta vừa run lên một chút." Đào Dư vô tội nhìn ta: "Hàn Y ỷ tỷ, nếu tỷ muốn, có thể xuống nước vớt mà!" 

Thập Thất run rẩy vai muốn rút kiếm, bị ta dùng ánh mắt ngăn lại. 

Vài con cá chép cắn vào một góc lá thư, sau đó càng xé càng nát. 

Ta lắc đầu cầm nửa lá thư, đoan trang hành lễ, sau đó rời đi trong ánh mắt khinh bỉ của bọn họ. 

Không ngờ chưa bước ra khỏi cổng phủ công chúa, ta đụng phải người mà ta không muốn gặp nhất lúc này, Lãnh Thanh Hoài. 

Có lẽ hắn đang làm khách ở tiền sảnh, tình cờ gặp ta.

"Đã xảy ra chuyện gì, sao sắc mặt nàng tệ thế?"

Ta cười với hắn, định mở miệng nhưng không biết nói gì, bèn quay người bước về phía xe ngựa ở cổng.

"Khoan đã!" Hắn lao lên, nắm lấy cánh tay ta: "Đây là cái gì? Sao tay nàng lại chảy máu?"

Lúc này ta gần như kiệt sức, không chịu nổi sức kéo của hắn.

Nhìn thấy lá thư, con ngươi hắn co rút mạnh, có chút khó tin.

"Hàn Y, ta..."

Ta xua tay với hắn, bước lên xe ngựa không quay đầu lại.

Ta thật sự mệt mỏi rồi.


6.

Sau chuyện này, Đào Dư lại gửi cho ta vài thiệp mời dự tiệc.

Lãnh Thanh Hoài trái ngược với thường ngày, không còn ép ta dự tiệc nữa, mà nhiều lần đến sân viện của ta, mang vài quyển trúc giản, hoặc mang chút mứt đậu đỏ cho ta.

Hắn còn nhớ ta thích ăn đồ ngọt, nhưng đó là lúc nhỏ, bây giờ ta không còn thích nữa rồi.

Dù ta si tình với hắn, nhưng không hiểu sao ta lại có chút sợ hãi khi ở cạnh hắn.

Vì mỗi lần trả giá, đều đổi lại những mũi kim dày đặc đâm vào tim, lâu dần, bản năng sinh ra kháng cự vô cớ.

"Tiểu thư thật là, mấy ngày trước Vương gia đến mà người vẫn viện cớ bệnh không ra, không biết còn bày vẽ gì nữa!"

"Đúng vậy, nếu không có Vương gia chiếu cố, không biết cuộc sống của chúng ta còn khó khăn đến mức nào nữa."

Ta cầm quạt tròn hình đôi bướm bạch ngọc, thản nhiên nói: "Nếu cảm thấy ở đây uất ức, các ngươi có thể tự tìm đường ra."

"Tiểu thư!"

Mấy nha hoàn đang nói xấu sau lưng ta, đứng ở góc tường vội vàng quỳ xuống xin lỗi.

Chỉ có Tập Văn ngẩng đầu, lớn gan nói: "Chúng ta cũng là vì tốt cho tiểu thư, tiểu thư và Vương gia lạnh nhạt như vậy, sẽ không có lợi ích gì đâu."

Trong số họ, Tập Văn là nha hoàn theo ta từ nhỏ, có lẽ cảm thấy thân phận của mình cũng cao hơn những người khác.

Nghe nàng nói vậy, ta thấy hơi buồn cười: "Lấy lòng thì sao?"

"Nếu Vương gia hài lòng, tiểu thư có thể thuận lợi trở thành Vương phi Định Vương phủ, dù không thành Vương phi, làm Trắc phi, thị thiếp, cũng vững chắc hơn địa vị tạm bợ thế này."

Mấy người kia đã sớm sợ hãi cúi đầu quỳ lạy, không dám nói lời nào.

Ta nhìn Tập Văn cười: "Em suy nghĩ chu đáo cho ta quá."

"Đương nhiên nô tỳ toàn tâm toàn ý phục vụ tiểu thư."

Ta bẻ một cành hải đường trắng ở góc tường, cầm trong tay nghịch ngợm: "Đã lâu ta không về, nhiều chuyện trong phủ cũng không rõ lắm. Em có biết khoảng thời gian ta không có ở đây, Thiến Tuyết đi đâu không?"

Vừa nghe xong, mấy nha đầu đang quỳ trên đất càng cúi thấp hơn.

Tập Văn hùng hồn nói: "Nàng ta làm vỡ chung trà mặc ngọc thanh hoa của tiểu thư, bị Vương gia phạt đi phòng củi làm việc khổ sai rồi."

Thiến Tuyết và Tập Văn đều là hai nha đầu theo ta từ khi vào Định Vương phủ, nếu tính ra, Thập Thất còn đến sau.

Ta cong môi, cắm cành hoa hải đường vào bình sứ trắng: "Vậy sao, em ấy vụng về thật."


Bình luận