LiteRead

Hải Đường Trong Gió Tuyết - CHƯƠNG 4

Hải Đường Trong Gió Tuyết

7.

Mùng năm tháng năm là sinh thần của Lãnh Thanh Hoài.

Trước khi đến Bạch Ngọc Phong, mỗi năm vào sinh thần của hắn, lúc hoàng hôn buông xuống, chúng ta đều cùng xem pháo hoa dưới gốc cây hải đường, tiếng sáo phượng du dương, ánh ngọc lưu ly xoay chuyển, rực rỡ như phù hoa.

Năm mười bảy tuổi, lần đầu tiên hắn mời Đào Dư đến.

Ta giận dỗi ngồi một bên, nghe hắn kể cho Đào Dư những chuyện văn nhân thú vị ở kinh thành gần đây.

Đợi khi pháo hoa tàn, Lãnh Thanh Hoài mới sực nhớ ra ta.

Lúc đó hắn ngượng ngùng xin lỗi.

Gương mặt tuấn tú của thiếu niên dưới gốc hải đường trở nên dịu dàng hơn vài phần, hắn ngẩng đầu nhìn ta: "Hàn Y, ta... lễ vật sinh thần nàng chuẩn bị cho ta đâu?"

Ta giấu chiếc ngọc bội hoa hải đường sau lưng, nắm chặt đến đỏ ửng, vẫn không muốn đưa ra.

"Là ta không tốt, sau này sẽ không như vậy nữa." Hắn tiến lên một bước, hơi thở ấm nóng phả vào mặt ta: "Cho ta xem được không?"

Ta chưa kịp trả lời, hắn đã thò tay ra sau lưng ta.

Tư thế vô cùng kỳ lạ, ta nhanh chóng nhét ngọc bội vào tay hắn, quay người bỏ chạy.

Ai ngờ, hắn vừa nắm chặt hai tay đang giữ ngọc bội của ta, vừa đặt tay lên thân cây, vây ta giữa hắn và cây hải đường.

"Chàng!" Ta kinh ngạc ngẩng đầu, trực tiếp đối diện với đôi mắt chứa đầy màu tuyết của hắn.

Một cơn gió thổi qua, hải đường lay động, cánh hoa rơi lả tả, rõ ràng là thời tiết tháng năm, ta lại cảm thấy nóng bức vô cùng.

"Thì ra là ngọc bội." Giọng nói của thiếu niên mang theo ý cười, hắn dùng tay vuốt ve ngọc bội, vô tình chạm vào lòng bàn tay ta.

"A Hoài! Hàn Y? Các người ở đâu?"

Ta giật mình, dùng sức đẩy hắn, sau đó lảo đảo ngẩng đầu, phát hiện Đào Dư vừa rời đi đã quay trở lại.

"A Hoài, chàng đưa ta về đi." Đào Dư vuốt mái tóc mai bên tai: "Muộn thế này rồi, ta sợ quá."

Dưới gốc hải đường, ánh trăng mờ ảo, ánh đèn lúc sáng lúc tối, ta không biết Đào Dư có nhìn thấy cảnh vừa rồi hay không.

Ta không nhìn biểu cảm của Lãnh Thanh Hoài, vội vàng cáo từ, là ta chạy trối chết.

Đây là sinh thần cuối cùng của ta và Lãnh Thanh Hoài trước khi đến Bạch Ngọc Phong.


8.

"Tiểu thư, vương gia lại phái người đến hỏi rồi, giục người mau chóng qua đó. Còn nói... để mọi người đợi lâu sẽ thất lễ."

Ta soi gương cài trâm ngọc hải đường vào tóc, thản nhiên nói: "Biết rồi, ta sẽ qua ngay."

Hôm nay là sinh thần hai mươi tuổi của Lãnh Thanh Hoài, hẳn là tiền sảnh đã có rất nhiều quan khách đến chúc mừng.

Ta thật sự khó hiểu, khi lão Quốc Công còn sống đã nuôi ta như con gái ruột, bây giờ Lãnh Thanh Hoài vì lấy lòng công chúa Thấm Dương Đào Dư, đã xé bỏ hôn ước, nhiều lần công khai phủi sạch quan hệ với ta.

Thân phận của ta như vậy, đến đó cũng chỉ thêm xấu hổ, không biết tại sao hắn cứ liên tục phái người đến hỏi chứ.

Vừa đến hành lang, đã nghe thấy tiếng cười nhạo trêu đùa: "Hôm nay là sinh thần của Lãnh Thanh Hoài, mà muội lại dậy muộn như thế, thật là hiếm thấy."

Ta ngẩng đầu, nhìn thân ảnh màu cam trên xích đu bên giàn hoa lê, một thanh kiếm thu quất đeo bên hông, thiếu niên phóng khoáng tiêu sái, nụ cười như mặt trời mới mọc, ấm áp rạng rỡ.

"Sư huynh!" Ta vui mừng cười nói: "Sao huynh lại đến đây?"

"Chậc, ta đến xem thử có phải muội vừa xuống núi đã quên sạch chúng ta hay không?"

Người đến chính là sư huynh cùng tu luyện ở Ngọc Thanh Tông - Bạch Ngọc Phong với ta, Tô Thiếu Xuyên.

Tuy Ngọc Thanh Tông từng là đại tông tiên hiệp, nhưng cả Bạch Ngọc Phong rộng lớn, tính cả sư phụ, cũng chỉ có bốn người.

Tô Thiếu Xuyên thích ngao du các danh sơn đại xuyên, không giống như chúng ta, hắn thường không ở trên núi, thỉnh thoảng trở về mang cho chúng ta vài món đồ chơi kỳ lạ.

Tô Thiếu Xuyên nhìn xung quanh, nhếch miệng cười: "Quân lính của Định Vương phủ sắp đến rồi, ta không thể ở lâu được."

Một mình xông vào Định Vương phủ được bảo vệ nghiêm ngặt này, xem ra võ công của sư huynh quả thật không tệ.

Tô Thiếu Xuyên nhảy xuống đất, gõ nhẹ vào trán ta: "Đến đây là muốn nói cho muội biết một tiếng, Sở Dung xuống núi rồi, ta tiễn hắn một đoạn đường."

Tay ta đang nắm túi thơm run lên, kinh ngạc nhìn hắn.

Sáu năm trước, võ tướng biên giới Tây Diễn xé bỏ minh ước đã ký với Đông Lăng, xâm phạm Nhữ Thành, thái tử Tây Diễn Sở Dung đang làm khách ở Đông Lăng bị bắt giữ ngay tại chỗ, hoàng đế ban cho một chén rượu độc Hoàng Huyết Khô rồi ném hắn lên Bạch Ngọc Phong chờ chết.

Nhưng Sở Dung được sư phụ Lục Chỉ lão nhân của chúng ta bí mật cứu sống, ngay cả đương kim bệ hạ cũng không ngờ, hắn lại kiên cường sống đến bây giờ.

Hắn vốn là người luyện võ, trải qua kiếp nạn này, nội đan tổn hại hơn phân nửa, chỉ có thể từ từ điều dưỡng.

Vương tộc Tây Diễn cũng hoàn toàn coi hắn là phế tử, lập tân thái tử Sở Kiêu Ký.

Ở Bạch Ngọc Phong, lần đầu gặp mặt Sở Dung đã đầy địch ý, vô cùng xa cách với ta.

Sau này mới biết, thì ra trước khi ta lên núi, hắn từng bị một nữ tử làm tổn thương sâu sắc, đến nỗi ghét bỏ tất cả nữ tử trên thế gian này!

Khi sống chung ở Bạch Ngọc Phong, ta mới phát hiện, thực ra Sở Dung là người ngoài lạnh trong nóng, miệng lưỡi cay độc nhưng lòng dạ mềm yếu, có lẽ vì trải qua quá nhiều gian truân trắc trở, nên cả người hắn đều toát ra một khí chất u uất khác thường, luôn nhíu mày, không vui vẻ.

Tô Thiếu Xuyên lấy từ trong tay áo ra một tờ giấy: "Đây là thư hắn để lại cho muội, hắn nói trước khi đi không thể đến cáo biệt, mong muội sau này hãy bảo trọng."

Ta nhận lấy, cẩn thận bỏ vào túi thơm, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân nặng nề.

"Ta đi đây sư muội." Tô Thiếu Xuyên nháy mắt với ta, ngay khi hộ vệ đẩy cửa bước vào, hắn đã đạp lên xà nhà, nhẹ nhàng rời đi.

Bình luận