LiteRead

Hải Đường Trong Gió Tuyết - CHƯƠNG 6

Hải Đường Trong Gió Tuyết

11.

Ban đêm, ta một mình lên lầu Tàng Kinh Các, đây là nơi cao nhất của Định Vương phủ.

Sau sự kiện túi thơm, ta có thể thuận lợi xử lý Tập Văn, tiện thể nhổ tận gốc đám tai mắt cài cắm ở Trừng Viên, quan trọng nhất là đón Thiến Tuyết về.

Nhìn xuống Định Vương phủ sáng đèn, trăng sao lưa thưa, ta đột nhiên nhớ ra, sinh thần năm nay, ta còn chưa xem pháo hoa.

Thật ra hôm nay cũng là sinh thần của ta.

Năm mười tuổi, thế tử Định Vương phủ ở Nhữ Thành trúng kịch độc, một trấn nhỏ biên giới rách nát vốn không tìm được danh y.

Thế là lão Quốc Công không còn cách nào, may mắn tìm được bé gái sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm với tiểu thế tử.

Ông cứu đứa bé sắp chết đói, cho nó uống Đồng Tâm Cổ.

Từ đó, bé gái chia một nửa tuổi thọ của mình cho thế tử Định Vương phủ, đồng thời hứa cả đời này sẽ ở bên cạnh hắn.

Sau đó, trừ bé gái và lão Quốc Công, những người biết chuyện này đều bị diệt khẩu.

Tiểu thế tử dần dần khỏe lại, bé gái cũng trở thành đích trưởng nữ trên danh nghĩa của Định Vương phủ.

Và bé gái đó chính là ta.

Ta nhắm mắt lại, thật ra nếu không có lão Quốc Công, năm mười tuổi ta đã chết đói ở Nhữ Thành rồi.

Chỉ là ta và Lãnh Thanh Hoài, vạn sự đều do mệnh, nửa điểm chẳng do người.

"Bùm!" một tiếng, pháo hoa nở rộ trên bầu trời đêm, hoa lửa bạc cây, đêm sáng như ban ngày.

Ta ngây ngốc nhìn pháo hoa rực rỡ, dù không biết pháo hoa này là ai đốt, nhưng trong khoảnh khắc lại khiến ta muốn rơi lệ.

Hai cây hải đường trăm năm của Định Vương phủ đã bị chặt đi, nhớ lại những kỉ niệm cùng Lãnh Thanh Hoài xem pháo hoa dưới gốc hải đường, trong lòng vô cùng mất mát.

Pháo hoa nhân gian náo nhiệt, năm năm tháng tháng, điềm lành trường cửu.

Ta chắp hai tay, Giang Hàn Y, ngươi lại sống thêm một năm rồi.

12.

“Tiểu thư.” Thiến Tuyết bưng một đĩa Tuyết Miên Đậu Sa bước vào: “Ăn chút gì đi, tiểu thư xem người gầy thành cái dạng gì rồi kìa!” 

Đôi mắt nàng hơi đỏ, vừa đặt đĩa xuống đã quay lưng lau nước mắt. 

Ta nắm tay nàng an ủi: “Đã về lâu như vậy, sao còn hễ tí là khóc, không thấy xấu hổ sao?” 

“Hức, là em đau lòng, trong khoảng thời gian em không ở đây, tiểu thư lại chịu khổ nhiều đến thế! Oa!” 

Ta có chút bất đắc dĩ, mấy ngày đầu khi đón Thiến Tuyết về, ta muốn nàng bồi bổ thêm, cho nên khi nàng xuống bếp làm điểm tâm ngọt, ta liền nói không còn thích ăn đồ ngọt nữa. 

Ai ngờ đứa trẻ này nghe xong lại ôm ta khóc rống lên: “Hức hức hức, tiểu thư là người cùng em lớn lên! Trước kia, mỗi ngày người đều phải ăn một chút điểm tâm, bây giờ lại nói không thích! Nhất định là ba năm người ở Bạch Ngọc Phong muốn ăn ngọt cũng không có, cho nên sau này dứt khoát không ăn nữa. Hức hức hức! Tiểu thư, đều là em không tốt, khiến người chịu khổ rồi!” 

Ta ngạc nhiên, bởi sự thật đúng như nàng nói, đồ ăn ở Bạch Ngọc Phong thanh đạm, ta lại vì tu luyện không thể xuống núi, lâu dần không còn muốn ăn nữa.

“Chuyện trước kia không nhắc tới, bây giờ em đã về, sau này thường xuyên làm cho ta ăn, bù đắp những khổ sở ta đã chịu trong ba năm tu luyện được không?” 

“Vâng!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thiến Tuyết còn vương giọt lệ, trịnh trọng gật đầu đáp lời. Ta cười khẽ điểm lên trán nàng: “Chúng ta đã nói không được khóc nữa mà.” 

“Vâng!”

13.

“Tiểu thư, Vương gia truyền lời, nói để người thu xếp một chút, lát nữa cùng nhau vào cung.” 

Ta ngạc nhiên ngẩng đầu: “Vào cung?” 

“Vâng. Nghe nói là ý chỉ trong cung.” 

Ta gật đầu, trong lòng vô cùng nghi hoặc. 

Đến cửa Thừa Càng Cung, Lãnh Thanh Hoài quay người nói với ta: “Ta vào diện kiến Thánh thượng, nàng cứ ở đây chờ.” 

Ta gật đầu: “Ta biết rồi, Vương gia yên tâm.” 

Đợi hồi lâu, có hai vị ma ma từ cửa hông đi ra: “Giang tiểu thư, xin mời đi theo chúng ta.” 

Ta nhìn về hướng Thừa Càng Cung nói: “Vừa rồi Định Quốc Vương gia bảo ta ở đây chờ.”

Một vị ma ma cười nói: “Ta biết, tiểu thư không cần chờ nữa, Vương gia hiện đang cùng Thánh thượng ở Ngự Hoa Viên phẩm trà, lát nữa cùng nhau đến cung Thái Hậu dùng bữa.” 

Ta theo chân họ xuyên qua từng lớp tường cung, cuối cùng đến Thủy các trồng đầy hoa sen màu tím nhạt. 

Hành lang chín khúc uyển chuyển, hoa lan phủ quanh, ánh sáng lung linh nhưng tĩnh lặng như ngọc bích, lầu son chiếu xuống trên mặt nước một bóng hình lay động. 

“Đến rồi à? Ngồi đi.” 

Giọng nói yêu mị truyền đến, ta ngẩng đầu liền thấy một người mặc cẩm y màu tím khói điểm xuyết bích hà la, vấn tóc bằng hoa ngọc kim sa, trên đầu chỉ cài một chiếc trâm gỗ đàn, tóc đen như thác đổ xõa ngang lưng. 

Nàng chân trần, cổ chân đeo vòng đỏ buộc chuông vàng, đang nằm úp trên chiếc ghế Quý Phi bên bờ ao, cho mấy con cá chép vàng dưới đài sen ăn. 

Đây là… Ta chợt nhớ ra, Tô Thiếu Xuyên từng nhắc về phụ nữ khiến Sở Dung đau khổ sâu sắc kia. 

Ta cúi người quỳ lạy: “Hàn Y bái kiến Quý Phi nương nương.” 

“Vậy mà nhận ra ta, không tệ. Xem ra bọn họ đã kể cho ngươi nghe một vài chuyện về ta nhỉ.” 

Nàng vỗ tay ngồi dậy, một sợi tóc xanh từ bên tai nàng trượt xuống, tỏa ra hương sen thoang thoảng. 

Khi còn ở Ngọc Thanh Tông, ta từng nghe Tô Thiếu Xuyên nhắc đến, Sở Dung từng yêu một người có dung mạo cực kỳ diễm lệ, tương truyền rằng nàng là phi tần bị Đương Kim Bệ Hạ phế truất, bị bỏ rơi ở Bạch Ngọc Phong tự sinh tự diệt. 

Nàng giỏi y thuật, ngày ngày giúp hắn điều dưỡng thân thể, nội đan vốn đã hủy hoại dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của nàng, như nảy sinh một tia hy vọng.

Nàng từng vì Sở Dung trồng cả một vùng hoa sen màu tím ở Bạch Ngọc Phong, tiện cho việc hái thuốc bất cứ lúc nào. 

Nhưng ngay trong đêm ân ái, người đó đã móc đi nội đan gần như đã thành hình của Sở Dung, đêm đó xuống núi, dâng cho Đương Kim Thánh thượng. 

Hoàng đế vui mừng, người phụ nữ đó lại được sủng ái, tấn phong làm Lệnh Quý phi cho đến ngày nay. 

Mà Sở Dung từ đó về sau, trở thành một phế nhân không còn võ công, từng có ý định kết thúc cuộc đời. 

Ta nhớ ra rồi, nàng tên là Chỉ Dao, ta còn từng đọc mấy trang nhật ký y dược đã ố vàng mà nàng để lại.

“Đứng lên đi, đừng quỳ nữa, nhìn mà bực mình. Nếu xét ra ngươi còn gọi ta một tiếng sư tỷ.” 

Ta cúi đầu: “Hàn Y không dám.” 

“Ha!” 

Nàng cười khẩy một tiếng: “Đưa tay ra.” 

Ta có chút khó hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo. 

Chỉ thấy nàng sờ vào cổ tay trái của ta, bắt mạch hồi lâu, đột nhiên bực bội hất tay: “Đều là đồ ngốc! Một đám ngu xuẩn!” 

Ta có chút ngơ ngác, chưa kịp phản ứng, muốn quỳ xuống lại chạm phải đôi mắt màu tím nhạt vô cùng yêu mị kia, bên trong ngấn nước nhưng lại tràn đầy lửa giận, nhất thời ta không biết phải làm gì. 

Ta hé miệng, chưa kịp lên tiếng đã nghe nàng quát: “Cút!” 

Ta vội đứng dậy cáo lui, theo hai vị ma ma vừa rồi rời khỏi Thủy đình.


Bình luận