LiteRead

Hải Đường Trong Gió Tuyết - CHƯƠNG 7

Hải Đường Trong Gió Tuyết

14.

Cho đến khi vào Dưỡng Tâm Điện của Thái hậu, ta còn chưa nghĩ thông suốt, vì sao vừa rồi Lệnh Quý phi lại đột nhiên nổi giận, nhưng luôn cảm thấy mình đã bỏ qua chuyện quan trọng, như ngắm hoa trong sương khiến người ta khó lòng hiểu nổi. 

“Giang thị của Định phủ, đến dâng trà cho ai gia.” 

Trong đám nữ quyến đông đảo, Thái hậu chỉ đích danh ta. 

Trong đỉnh Kỳ Lân, hương đàn lượn lờ, ánh nắng xuyên qua khung cửa chạm khắc, chiếu lên sàn nhà sơn son thếp vàng. 

Ta tiến lên hành lễ quỳ bái theo sự dẫn dắt của cung nữ, nhận lấy chén trà ngọc bích. Nước nóng rót vào chén, trong nháy mắt hương trà lan tỏa, chỉ ngửi thôi cũng biết đây là Long Tỉnh thượng hạng của Tây Hồ. 

Quỳ bên chân Thái hậu, ta cúi đầu nâng chén trà. Trong khoảnh khắc đó, ta cảm thấy đầu óc choáng váng, như có một bàn tay nắm chặt tim, không thể thở được. 

Cơn đau dữ dội từ ngực truyền đến, cổ tay gần như không còn sức lực. 

Không được! 

Nếu lúc này làm rơi tách trà, đó chính là đại tội bất kính! 

Cả Định Vương phủ sẽ bị liên lụy, nhất định phải cố gắng! 

Môi đã bị ta cắn đến chảy máu, mùi tanh nồng từ miệng lan ra, cơn đau thấu xương truyền đến, ngay cả xương cốt cũng đau nhức. 

Không ổn, chén trà sắp đổ rồi! 

“Ầm!”, một tiếng động lớn vang lên ở cửa, ta dùng hết sức lực giữ vững chén trà đang lung lay. Nước trà nóng bỏng bắn lên cổ tay ta, đỏ rực một mảng. 

Hồi lâu sau, Thái hậu mới nhận lấy chén trà của ta, nhíu mày nhìn về phía cửa: “Lệnh Quý phi, ngươi lại làm cái gì vậy?” 

Lúc này ta nhìn thấy, vậy mà Lệnh Quý phi đẩy đổ hai chiếc bình sứ men lam cao bảy thước.

Khi ta sắp không cầm vững, nàng đang giúp ta? 

Chỉ Dao chân trần, không thèm để ý đá những mảnh sứ vỡ trên đất sang một bên: “Nhìn không vừa mắt, muốn đập thì đập thôi.” 

"Cái tính này của ngươi thật là phải sửa đổi." Thái hậu hờ hững trách mắng một câu, sau đó nhìn ta: "Con bé này, vất vả cho con rồi, đứng lên đi." 

Ta vốn nên hành lễ tạ ơn, nhưng khổ nỗi không chống đỡ được nữa, cơn đau do trùng độc cắn xé tim khiến ta run rẩy. 

Thế là thân thể mềm nhũn, liền ngất lịm đi.

15.

Trong mơ, là tuyết dày đặc và sương mù quanh năm không tan của Bạch Ngọc Phong, trong bóng tối ta ngửi thấy mùi thơm nhè nhẹ của tuyết tùng. 

Khi mở mắt ra lần nữa, ta đã nằm trong khuê phòng của mình, Lãnh Thanh Hoài ngồi bên giường ta, vẻ mặt lạnh lùng đến đáng sợ. 

“Ta, khụ khụ khụ…” Vừa định nói, ta đã ho ra một ngụm máu.

“Tiểu thư!” Thiến Tuyết vội đưa khay hứng, cùng một chén trà thanh để ta súc miệng, rồi lại lấy một bát lê cao mật ong cho ta. 

“Chậm thôi, nàng vừa tỉnh, đừng nói gì vội.” Lãnh Thanh Hoài kéo chăn lên, sau đó nhìn về tấm màn gấm bên ngoài, lạnh giọng nói: “Các ngươi nói lại lần nữa xem?” 

Mấy vị ngự y đang quỳ bên ngoài ra sức dập đầu: “Vương gia thứ tội, bệnh của tiểu thư thực sự hiếm thấy, bọn thần không có cách nào, Vương gia thứ tội!” 

Ta bị bệnh rồi sao? 

Trong lòng kinh hãi, vô thức nhìn xuống cổ tay, quả nhiên từ lòng bàn tay bắt đầu ửng đỏ, cổ tay đã có một vệt đỏ như sợi chỉ. 

Đây là cổ! 

Khi gieo cổ, lão Quốc Công đã nói, nếu tuổi thọ sắp hết, từ lòng bàn tay sẽ lan ra một sợi chỉ đỏ nhỏ, nếu dài đến ngực sẽ nở ra một đóa Mạn Châu Sa đỏ như máu. 

Ngày tâm hoa nở rộ, chính là ngày ta tận số. 

Nhưng, ta nhìn Lãnh Thanh Hoài, đầu ngón tay của hắn ấm áp như ngọc, xương cốt trắng trong như tuyết lạnh. 

Không phải, nếu ta sắp tận số, lẽ ra hắn cũng phải như ta. Rốt cuộc là chuyện gì chứ? 

“Lôi xuống, đánh chết bằng gậy!” Một tiếng quát nghiêm khắc kéo dòng suy nghĩ của ta trở về. 

“Không! Vương gia tha mạng, Vương gia tha mạng a!” 

“Đợi đã!” Ta nắm nhẹ tay Lãnh Thanh Hoài, lắc đầu: “Không cần, để bọn họ đi đi.” 

“Vô cớ trút giận chỉ rước họa vào thân.” Qua tấm màn, ta dùng ánh mắt ra hiệu cho Thiến Tuyết, nàng vội đưa mấy vị ngự y ra ngoài. 

Hồi lâu sau, đợi mọi người tản đi, Lãnh Thanh Hoài mới chậm rãi nhìn ta nói: “Hàn Y, nàng bệnh rồi.” 

Ta ngẩng đầu, lúc này phát hiện, mắt hắn đỏ đến đáng sợ, đôi mắt màu tuyết như bị nghiền nát, đỏ tươi tiều tụy. 

“Không có.” 

Ta vô thức thốt ra: “Ta không sao, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏi thôi.” 

Ta từng hứa với lão Quốc Công, tuyệt đối không để Lãnh Thanh Hoài biết chuyện Đồng Tâm Cổ kéo dài tuổi thọ. 

Thiếu niên phóng khoáng kiêu ngạo, như ánh lửa tháng bảy, như vầng thái dương mới mọc. 

Ta cùng hắn trải qua năm tháng. 

Cùng hắn gánh chịu nỗi cô đơn vì trúng kịch độc mà không thể khoác giáp ra trận; Cùng hắn trải qua tháng ngày với lão Quốc Công thắng trận trở về nhưng lại bị hoàng đế lạnh nhạt khiến lòng người ly tán; Cùng hắn trải qua sự thay đổi từ một thiên chi kiêu tử ngạo nghễ đến cảnh đời bị đồng bào chế giễu; cùng hắn bước qua ba nghìn bậc đá ngoài Hoàng cung chỉ để cầu xin cho quân đội Lãnh gia bảo vệ đất nước được công thành lui thân. 

Thỏ khôn chết, chó săn bị nấu; chim bay hết, cung tốt lại tàng.

Từ khi Định Vương phủ khai quốc đã bảo vệ cơ nghiệp trăm năm của Đông Lăng, đời đời trấn giữ biên cương. 

Vậy mà lại bị Thánh thượng nghi kỵ, gian thần gièm pha. 

Mười năm trước Lãnh Thanh Hoài trúng kịch độc ở Nhữ Thành, trong đó rốt cuộc có bao nhiêu là thủ đoạn của hoàng gia. 

Hai năm trước lão Quốc Công chết trong lễ phong tước của Lãnh Thanh Hoài, trước khi chết đã gửi thư cho ta ở Bạch Ngọc Phong. 

Ta thở phào nhẹ nhõm, nhìn thiếu niên vừa tròn hai mươi tuổi trước mắt. 

Ba năm ở Bạch Ngọc Phong, dung nhan mà ta đã phác họa nghìn vạn lần trong giấc mơ, trắng trong như tuyết ba tấc trên vách núi.

Lãnh Thanh Hoài. 

Dù người trong lòng chàng không phải là ta, 

Dù đến chết chàng cũng không biết chúng ta hưởng chung năm tháng, đồng tâm nhất cổ,

Nhưng, chàng vẫn là người quan trọng nhất trong lòng ta. 

Trước kia, ta muốn tiểu thế tử của ta trở nên mạnh mẽ; Bây giờ, ta vẫn muốn người trước mắt này mãi mãi kiêu ngạo, nhiệt huyết như ban đầu. 

Dù ta không còn nhiều thời gian nữa. 

“Hàn Y!” Giọng Lãnh Thanh Hoài mang theo sự run rẩy khó nhận thấy, vẻ ngoài như tuyết lúc này đã có vết nứt, ta còn chưa kịp nói gì, hắn đã ôm chặt ta vào lòng. 

“Vương gia!” Ta vô thức muốn đẩy hắn ra: “Như vậy không hợp lễ nghi, Vương gia!” 

“Vương gia! Thấm Dương công chúa có lời mời, nói có việc quan trọng muốn mời ngài đến phủ thương nghị.” 

Đào Dư? Lúc này ta nhớ, từ lần tiệc sinh nhật trước, đã hai ba tháng không gặp nàng rồi.

Lãnh Thanh Hoài buông ta ra, vẻ mặt đã khôi phục như thường, trong đôi mắt màu tuyết không còn thấy một tia cảm xúc nào. 

Hắn chỉnh lại vạt áo, nhàn nhạt nói: “Nàng nghỉ ngơi cho tốt.” 

Sau đó liền quay người bước ra cửa.


Bình luận