LiteRead

Hải Đường Trong Gió Tuyết - CHƯƠNG 8

Hải Đường Trong Gió Tuyết

16.

Hoàng thượng long thể bất an.

Nhị hoàng tử được phong Đông cung Thái tử, bèn bày tiệc lớn tại Đông cung.

Chưa kịp bước chân vào ngưỡng cửa, ta đã nghe tiếng cười đùa vang vọng trong sảnh: "Thật là, Giang Hàn Y còn mặt mũi nào đến đây, nếu là ta đã sớm hổ thẹn chẳng dám ló dạng rồi."

"Đúng vậy, chẳng qua chỉ là thứ nữ không danh không phận của Định Vương phủ, chẳng biết nợ Định Vương phủ bao nhiêu tiền mà ngày ngày bám víu không buông."

"A! Cái gì thế!"

Một tiếng thét kinh hãi vang lên, ta mới hay Thập Thất vừa rồi còn theo sau lưng đã bỗng dưng biến mất.

"Thập Thất, dừng tay!" Chẳng kịp nghĩ nhiều, ta vội vén vạt áo chạy xộc vào.

Chỉ thấy mặt Thập Thất dữ tợn, kề kiếm vào cổ vị tiểu thư thế gia kia: "Tiểu thư nhà ta chưa từng nợ Định Vương phủ nửa xu!"

Lưỡi kiếm khẽ nhích thêm một tấc, vị tiểu thư sợ đến tái mặt, trâm cài trên đầu rung lắc kêu leng keng.

"Thập Thất buông tay đi!" Ta xông lên nắm chặt chuôi kiếm của nàng.

Lúc này, đôi mắt nâu của nàng đã biến thành con ngươi dọc như mắt mèo, trong mắt giăng đầy tơ máu màu đỏ, tựa như ác quỷ trong truyền thuyết chuyên ăn tim người.

"Thập Thất!" Ta gắng sức giật mạnh thanh kiếm, vị tiểu thư kia lập tức ôm đầu quỳ lếch sang một bên, dáng vẻ vô cùng chật vật.

"Thập Thất nhìn ta đi, không sao đâu."

Một lâu sau, màu đỏ kỳ dị trong mắt Thập Thất dần tắt lịm, nàng "bịch" một tiếng quỳ xuống trước mặt ta, cúi đầu nói: "Tiểu thư, em xin lỗi."

Ta vừa đau lòng vừa giận dữ nhìn nàng, khẽ hé môi, nhưng không thể thốt ra lời trách cứ.

"Chuyện gì thế này, hay là bản vương chiêu đãi không được chu đáo?"

Ta cúi người thi lễ: "Hàn Y bái kiến Thái tử điện hạ."

Mà bây giờ Nhị hoàng tử đã là Thái tử, mặc trên mình chiếc bào màu đỏ thẫm, chân mang giày da cáo thêu rồng vàng ngọc bích, khẽ mỉm cười: "Giang tiểu thư không cần đa lễ, mau mau vào chỗ ngồi đi, yến tiệc sắp bắt đầu rồi."

Ta gật đầu tạ ơn, đứng dậy tìm kiếm vị tiểu thư thế gia vừa bị kinh hãi, muốn ngỏ lời xin lỗi, nhưng đám người hóng chuyện đã tản đi, mọi người lác đác tiến về phía sảnh giữa, ta đành thôi.

17.

"Ái chà, xem ra chúng ta đến chẳng đúng lúc rồi, Hoàng huynh đừng trách nhé." Đào Dư khoác tay Lãnh Thanh Hoài, khẽ cười duyên đứng nơi cửa.

Các ca kỹ đang chuẩn bị múa hát liền hiểu ý lui sang một bên, nhường ra một lối đi.

"Thánh thượng vừa triệu chúng ta vào cung, nói là muốn ban hôn cho ta và Định Quốc vương gia!"

Đào Dư vừa cười vừa nói, ánh mắt kín đáo liếc nhìn ta: "Đợi đến khi mọi chuyện được định đoạt, nhất định mời mọi người đến dự tiệc hỉ."

Lời này vừa thốt, đã gây nên một trận xôn xao náo động khắp cả sảnh.

Vô số ánh mắt giễu cợt, mỉa mai, hoặc thương hại đều đổ dồn về phía ta, còn ta quay đầu nhìn Thập Thất đang giận dữ muốn động thủ: "Nếu em còn không biết phép tắc, thì bây giờ mau hồi phủ."

"Dạ, tiểu thư."

"Ha ha ha, nếu ta nhớ không lầm, lời của Đông Lăng Thánh thượng chính là, nếu như việc xuất sứ Tây Diễn thuận lợi đạt thành minh ước, thì sẽ ban hôn cho công chúa và Định Quốc vương gia."

Một giọng nói đột ngột vang lên, Tây Diễn thái tử Sở Kiêu Ký ung dung bước vào: "Bây giờ Thấm Dương công chúa đã bắt đầu ăn mừng, e rằng còn quá sớm."

Trong khoảnh khắc, nụ cười của Đào Dư cứng lại, nàng ủy khuất kéo tay áo Lãnh Thanh Hoài, hắn liền an ủi ra hiệu cho nàng vào chỗ ngồi trước.

"Kiêu Ký huynh!"

Thái tử nhiệt tình rót rượu cho hắn: "Ngươi đến rồi, Đào Dư tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, huynh đừng chấp nhặt, nào nào nào, hôm nay chúng ta say khướt mới thôi!"

"Chậc, không ngờ Hoàng thượng muốn ban hôn cho Thấm Dương công chúa!"

"Chỉ là vì sao lại phải đợi sau khi xuất sứ Tây Diễn mới ban hôn?"

"Tâm tư của Hoàng thượng há phải điều mà chúng ta có thể đoán được, dùng bữa thôi, đừng lo chuyện bao đồng."


Bình luận