LiteRead

Hải Đường Trong Gió Tuyết - CHƯƠNG 9

Hải Đường Trong Gió Tuyết

18.

"Hàn Y tỷ tỷ, muội kính tỷ một ly." Đào Dư mặc y phục màu hồng phấn, nâng chén rượu uyển chuyển bước về phía ta.

"Tỷ tỷ không cần phiền lòng, đợi muội và A Hoài thành thân, nhất định sẽ chọn cho tỷ một mối hôn sự tốt."

Ta nâng chén rượu, nhàn nhạt nói: "Để công chúa bận tâm rồi."

"Đâu có bận tâm, người một nhà còn nói lời khách sáo làm gì chứ."

Trong lúc nói cười, ly của nàng ta nghiêng đi, rượu nho màu tím liền đổ ướt vạt váy lụa thêu Nguyệt Bạch Thiên Quang của ta, loang lổ một mảng.

"Trời ơi, muội không cố ý đâu, chỉ là cổ tay hơi mỏi, ly không cầm vững."

"Bộ y phục này quý giá quá, tỷ sẽ không trách muội chứ?"

Ta cúi đầu nhìn, bộ váy này xem như bỏ đi rồi, còn là loại Thiên Vân Sa thượng hảo, căn bản không thể giặt nước.

Ta chợt nhớ ra, chiếc váy này là lễ vật Lãnh Thanh Hoài tặng ta vào năm hắn mười lăm tuổi, khi đó hắn chạy khắp các cửa hàng vải vóc trong kinh thành, chọn lấy loại Thiên Vân Sa, một tấc đáng giá vạn lượng hoàng kim.

Chỉ là sau khi may xong, so với ta hơi rộng một chút, lúc đó ta vẫn chưa thể mặc vừa.

Hoa hải đường trên vạt áo, là do hắn đặc biệt tìm đến lão sư phụ ngự dụng trong cung thêu, đối với một thiếu niên mười lăm tuổi mà nói, thật là dụng tâm hết mực.

Ta ngước mắt nhìn Đào Dư, nàng ta vẫn là vẻ mặt ngây thơ, trong mắt dâng lên một tầng hơi nước, ủy khuất bĩu môi.

Ta thở dài một tiếng, khua tay nói: "Không sao."

Ta đứng dậy khẽ gật đầu với Thái tử ở vị trí chủ tọa, dẫn Thập Thất rời khỏi yến tiệc, định bụng ra ngoài xử lý trước đã.

19.

Ta theo chân tỳ nữ đến thiên viện dành cho khách của Đông Cung, song bảo các nàng lui xuống.

"Tiểu thư." Thập Thất giúp ta chỉnh trang lại xiêm y, khẽ lắp bắp: "Tiểu thư thứ tội, hôm nay là do Thập Thất lỗ mãng."

Ta liếc nàng một cái: "Biết sai rồi?"

"Vâng." Nàng cúi đầu khẽ gật: "Đạo lý tiểu thư giảng dạy, Thập Thất đều hiểu, chỉ là trong lòng không cam tâm. Bọn họ chẳng hay biết gì lại dám nói tiểu thư như vậy, huống hồ người còn..."

Nói đến đây, khóe mắt Thập Thất đã ửng đỏ.

"Em chỉ nghĩ, dù sao... Thời gian của chúng ta cũng chẳng còn bao nhiêu, chi bằng..."

Lời còn lại nàng không nói ra, chỉ lặng lẽ ngước nhìn sắc mặt ta.

"Em đó!" Ta đưa tay gõ nhẹ lên trán nàng, ta biết nàng muốn nói "chi bằng giết hết bọn chúng đi."

Theo ta mười năm, tâm tư của nàng vẫn đơn thuần đến lạ, đây có lẽ chính là sự khác biệt giữa Khôi và người.

Đúng vậy, Thập Thất không phải là người, nàng là Khôi.

Khi xưa hạ cổ độc, Thập Thất đã ở bên cạnh ta, lúc tỉnh lại nàng vẫn còn đó, khi ấy ta mừng thầm, lão Quốc Công không giết hết những người biết chuyện.

Nhưng về sau, ta dần phát hiện điều khác lạ.

Thập Thất chỉ lặp đi lặp lại vài câu đơn giản, có khi một việc rất nhỏ cũng làm rối tung lên, quan trọng nhất là, có lần Định Vương phủ gặp thích khách, Thập Thất bị chém hơn mười nhát đao vẫn không hề hấn gì, cũng không có cảm giác đau đớn.

Nhưng điều xác nhận nàng là Khôi, là khi ta lên Bạch Ngọc Phong, học được luyện khí.

Ta phát hiện Thập Thất không có hô hấp.

Vì sao lão Quốc công lại để một Khôi đi theo bên cạnh ta, có lẽ sợ ta nói ra chân tướng việc Lãnh Thanh Hoài kéo dài tuổi thọ chăng.

Khôi thuật của Miêu Cương huyền diệu, ta cũng chỉ hiểu được một phần nhỏ.

Thuở thiếu thời, ta từng cùng Lãnh Thanh Hoài xảy ra tranh cãi, khi ấy tuổi trẻ bồng bột, ta không nghĩ ngợi chỉ tay vào mũi hắn, buột miệng nói: "Ngươi có thể sống đến bây giờ chẳng phải là..."

Lời còn chưa dứt, chúng ta phát hiện đồng tử màu nâu của Thập Thất biến thành màu đỏ dựng đứng quỷ dị, đột nhiên rút kiếm đứng thẳng.

Ta và Lãnh Thanh Hoài sợ hãi hét lên, nắm tay chạy đến viện của lão Quốc Công, sớm quên mất chuyện cãi nhau vừa rồi.

Sau này mới biết, mỗi khi Thập Thất muốn nói ra chân tướng năm xưa, nàng lại không khống chế được bản thân mình.

Thế nên ta đoán, nếu nàng thực sự nói ra câu đó, có lẽ Khôi sẽ lập tức rút kiếm tự vẫn, còn nếu ta nói ra chân tướng, đặt vào trước kia, nàng sẽ giết ta, mà bây giờ...

Ta lắc đầu, không nghĩ nữa.

Nếu không chạm đến cấm kỵ của chú thuật, sinh mệnh của Khôi hẳn là vô tận.

Ta nhìn đôi mắt màu nâu trong veo của Thập Thất, thời gian của ta không còn nhiều, nhưng ta vẫn hy vọng nàng có thể sống thật lâu, cho nên ta để nàng bên cạnh, dạy nàng nhiều hơn về chuyện của người, chính là mong rằng một ngày dù ta không còn nữa, nàng vẫn thản nhiên đón nhận chốn nhân gian khói lửa này.


Bình luận