LiteRead

Mộng Lý Y Hồng - CHƯƠNG 1

Một đời nhu nhược

“Nếu có kiếp sau… ta nhất định sẽ không để người khác xếp đặt số phận mình nữa.”

Đó là lời Lạc Vân Ca thốt ra trước khi tắt thở trong một căn phòng tối tăm nơi chợ nô lệ hôi thối.

Kiếp trước, nàng không phải Vương phi cao quý, cũng không phải tiểu thư Thừa tướng phủ danh chấn kinh thành.

Ngay từ khi sinh ra, thân thế nàng bị che giấu, bị đại phu nhân Thừa tướng cố tình nhận làm con nuôi nhưng không dạy dỗ tử tế, chỉ coi như công cụ cho hôn sự lợi ích.

Khi vừa đến tuổi cập kê, Thừa tướng phủ gặp biến động, Nhị phòng liên thủ với tam phòng, ép Thừa tướng phải chấp nhận hôn sự do họ sắp đặt.

Vân Ca bị gả cho một kẻ nghèo khố, thô lỗ, nghiện rượu, tên là Trương Lượng, chỉ vì hắn có chút quan hệ với phe cánh mới trỗi dậy.

Ngày xuất giá, nàng quỳ trước mẫu thân, nước mắt không ngừng chảy:

“Mẫu thân, con không muốn đi… gả cho hắn là hủy cả đời con.”

Nhưng đại phu nhân chỉ lạnh nhạt nói:

“Nữ tử như ngươi, gả cho ai chẳng thế? Đừng vọng tưởng trèo cao.”

Cuộc sống sau khi gả đi, chính là địa ngục.

Trương Lượng suốt ngày say khướt, ra sức đánh đập, chửi rủa nàng.

Một ngày nọ, hắn mang về vài túi bạc lẻ, ép nàng ký giấy bán thân, lén bán nàng vào chợ nô lệ chỉ để có tiền mua rượu.

Bị nhốt trong cũi sắt, mưa gió táp vào người, thân thể gầy guộc của nàng run rẩy.

Trong lúc tuyệt vọng ấy, Tố Tâm kiếp trước — đã gả vào Vương phủ làm Vương phi, vô tình đi ngang qua cùng đoàn thị vệ.

Vân Ca run rẩy ngẩng đầu, hai mắt đỏ hoe nhìn người mà từng gọi là “muội muội”.

Tố Tâm ngồi kiệu vàng, ăn vận lộng lẫy, mắt liếc xuống cũi sắt, cười nhạt:

“Ồ? Không ngờ là tỷ tỷ à? Sao lại thành thế này? Ai bảo tỷ không biết ngoan ngoãn, không biết nghe lời?”

Giọng nàng ta đầy đắc ý, trong ánh mắt lóe lên sự hả hê thâm độc.

Vân Ca toàn thân co quắp trong cơn sốt, nước mắt rơi không ngừng.

Nhìn bóng dáng Tố Tâm rời đi, nàng gào trong lòng:

“Nếu có kiếp sau… ta thề phải thay đổi tất cả! Không để ai chà đạp mình nữa!”

Một tia chớp xé ngang trời.
Vân Ca trút hơi thở cuối cùng trong mưa lạnh.

Mưa lạnh như cắt da, Vân Ca buông tay giữa chợ nô lệ, ánh mắt cuối cùng vẫn dõi theo bóng kiệu vàng rực rỡ của muội muội năm xưa.

Chết rồi ư?

Chớp mắt mở ra lần nữa, ánh nắng nhẹ rọi qua rèm trúc. Nha hoàn Lục Ý khẽ gọi bên tai:

“Tiểu thư, tỉnh rồi ạ? Đại phu nhân đang cho người chọn ngày may hỉ phục…”

Bình luận