LiteRead

Mộng Lý Y Hồng - CHƯƠNG 10

Chuyến đi không hẹn ngày về và Cạm bẫy trong bóng tối

Sáng sớm hôm ấy, bầu trời u ám như lòng người. Chàng vận chiến bào xanh sẫm, đai ngọc buộc chặt ngang hông, khí khái hiên ngang nhưng trong ánh mắt vẫn đượm chút nhuốm buồn.

Ngoài cửa phủ, Vân Ca đã chờ sẵn từ lâu. Nàng khoác chiếc áo lông hồ điệp mà chàng từng tặng, thân hình mảnh mai càng thêm đơn côi giữa tiết trời giá lạnh.

Chàng bước đến, khẽ nắm lấy tay nàng:

“Vân nhi, ta đi lần này… chưa biết ngày nào mới có thể hồi triều. Nàng nhất định phải bảo trọng.”

“Thiếp biết. Thiếp nguyện vì chàng mà chờ, dẫu ba năm, năm năm… hay cả đời này.”

Cố Thần Chiến siết chặt tay nàng hơn:

“Đừng nói dại. Ta nhất định sẽ trở về.”

Giữa lúc ấy, từ phía xa, một cỗ kiệu sang trọng hối hả dừng lại trước cổng phủ. Một nữ tử vận y phục đỏ thắm bước xuống, sắc đẹp diễm lệ, ánh mắt kiêu kỳ — chính là Tố Tâm, đi xuống từ kiệu hoa. Vẻ mặt vô cùng hóng hớt xem bộ dạng của đôi phu thê bị chia cách.

Nhìn cảnh phu thê họ tiễn biệt, lòng nàng dâng lên nỗi tức giận khó kìm. Nàng ta sải bước tới, cất giọng chua chát:

“Biểu tỷ, tỷ thật có bản lĩnh, giữ được trái tim của vương gia. Nhưng ngài ấy, sao nỡ để tỷ tỷ chịu cảnh cô phòng chờ đợi, trong khi có người nguyện đi cùng huynh nơi chiến địa?”

Ánh mắt Cố Thần Chiến chợt lạnh:

“ Tố Tâm, đại nghĩa quốc gia trọng hơn tình riêng. Nếu người còn giữ chút lòng tốt, xin đừng nói lời tổn thương Vân Ca nữa.”

Nàng cố giữ bình tĩnh, dịu giọng đáp lại:

“Tố muội, đây là phu quân ta, là nghĩa vụ của chàng. Ta không thể ngăn cản, càng không thể buộc chàng phải gánh thêm vướng bận. Mong ngươi đừng rảnh mà xen vào nữa.”

Ả ta siết chặt tay, ánh mắt đầy hận ý:

“Được, tỷ cứ chờ mà xem! Ta không tin một nữ tử yếu đuối như tỷ có thể giữ được trái tim chàng mãi mãi!”

Chàng không buồn đáp lời, chỉ nhìn Vân Ca lần cuối, khẽ nói:

“Đợi ta.”

Rồi chàng phi ngựa rời đi, bóng dần khuất giữa đoàn quân đông nghịt.

Bắc địa cuối thu, gió lạnh như dao, cát bay mù trời. Đại quân triều đình do Tĩnh Viễn Vương lĩnh con dấu đã đóng trại nơi ải Nam Phong suốt hơn một tháng.

Giặc phương Bắc lần này khác hẳn trước — có quân sư giảo hoạt bày trận hiểm, cộng thêm địa hình phức tạp khiến mấy lần quân triều đình thất thế. Nhưng chàng, từng kinh qua bao trường trận, không dễ khuất phục.

Trong trướng Soái, giữa bản đồ trải rộng, Cố Thần Chiến cùng tướng sĩ bàn kế.

Một vị phó tướng lo lắng nói:

“Đại nhân, quân ta lương thảo hao hụt, lòng quân có phần dao động. Quân địch lại chia quân đánh du kích, khó bề phòng bị.”

Hắn im lặng trầm ngâm, ánh mắt sắc bén:

“Chúng chia quân là cơ hội cho ta tập trung tiêu diệt từng cánh. Đêm nay ta sẽ dẫn một đội tinh binh đánh úp doanh Bắc Lương ở sườn núi Hắc Phong. Nếu thành công, cục diện sẽ xoay chuyển.”

Quả nhiên, đêm đó, chàng thân chinh dẫn quân. Dưới ánh trăng mờ, tiếng ngựa hí, tiếng binh khí va chạm xé toang màn đêm.

Trong trận hỗn chiến, chàng bị một mũi tên sượt qua vai nhưng vẫn gắng sức chiến đấu, chém tướng địch, phá tan doanh Bắc Lương. Tin chiến thắng nhanh chóng truyền về kinh thành.

Nhưng chàng biết, trận chiến thật sự vẫn còn phía trước.

Trong khi đó, tại kinh thành, một âm mưu khác đang lặng lẽ bủa vây phủ Tĩnh vương…

Sau chiến thắng đầu tiên của trang, khí thế phe Cao Thái trong triều có phần suy giảm. Nhưng bọn chúng không chịu ngồi yên.

Lý Thượng Quang — kẻ tâm phúc của hắn ta — tiếp cận Tố Tâm, khơi gợi lòng ghen hận:

“ Tố tiểu thư, cô thật sự cam lòng để Tĩnh vương và biểu tỷ cô ân ái bên nhau mãi sao? Nếu cô giúp chúng ta khiến biểu tỷ rơi vào tai tiếng, Tĩnh vương trở về… liệu có còn lựa chọn nào khác?”

Tố Tâm ban đầu còn do dự, nhưng nỗi hận chất chứa lâu ngày khiến ả ta dần mềm lòng.

Một đêm, ả ta chủ động tìm gặp nàng trong thư phòng, làm bộ lo lắng:

“Biểu tỷ, muội nghe phong phanh có người trong triều muốn bức tỷ rời phủ. Muội lo cho tỷ lắm.”

Vân Ca, tuy cảm nhận rõ Tố Tâm có điều bất thường, nhưng vẫn giữ thái độ ôn hòa:

“Muội có lòng, ta ghi nhận. Nhưng chuyện phủ Tĩnh vương của ta, ta tự có chừng mực. Muội không cần lo.”

Sau lưng, Tố Tâm siết chặt khăn tay, trong lòng thầm nghĩ:

“Được, nếu tỷ đã cao ngạo như thế, đừng trách ta.”

Không lâu sau, những tin đồn thất thiệt về nàng bắt đầu lan ra: nào là nàng thông đồng ngoại bang, nào là lợi dụng chức vị chồng để làm giàu.

Vân Ca phải ra mặt thanh minh, nhưng triều cục đang rối ren, ai cũng nhân cơ hội đục nước béo cò.

Một hôm, trong buổi yến tiệc ở phủ Tả Tướng, Tố Tâm cố ý sắp đặt để nàng vô tình gặp Đại thương nhân nước ngoài vốn bị nghi ngờ buôn lậu, rồi cho người tung tin “Lạc Vân Ca tư thông ngoại thương”.

Biết được điều đó, Vân Ca dù lòng đau như cắt nhưng vẫn cắn răng chịu đựng:

“Chàng còn đang chinh chiến nơi biên cương, ta sao có thể để bọn họ toại nguyện khiến chàng vướng bận hậu phương?”

Nàng bắt đầu thu thập chứng cứ, từng bước phản đòn.

Trong khi ấy, ngoài ải, chàng hay tin về những lời đồn nhắm vào Vân nhi qua mật tín từ một thân tín gửi tới. Đọc xong, chàng siết chặt nắm tay, ánh mắt như bốc lửa:

“ Cao Thái, các ngươi không chỉ muốn giết ta ngoài chiến trường, còn muốn hại nàng! Nếu còn một hơi thở, ta nhất định sẽ dẹp sạch lũ tiểu nhân các ngươi!”

Trong bóng tối của triều đình lẫn nơi chiến trường, một cuộc phản công ngầm của chàng và nàng đã cùng nhau bắt đầu .

Bình luận