LiteRead

Mộng Lý Y Hồng - CHƯƠNG 2

Từ chối tráo hôn - lần đầu thể hiện bản lĩnh

Mưa lạnh như cắt da, Vân Ca buông tay giữa chợ nô lệ, ánh mắt cuối cùng vẫn dõi theo bóng kiệu vàng rực rỡ của muội muội năm xưa.

Chết rồi ư?

Chớp mắt mở ra lần nữa, ánh nắng nhẹ rọi qua rèm trúc. Nha hoàn Lục Ý khẽ gọi bên tai:

“Tiểu thư, tỉnh rồi ạ? Đại phu nhân đang cho người chọn ngày may hỉ phục…”

Nắm chặt tay dưới chăn, Lạc Vân Ca không cho mình thời gian hoảng loạn.

Nàng hiểu rõ hiện tại là thời điểm vừa có thánh chỉ ban hôn cho nàng và Cố Thần Chiến, nhưng Thừa tướng phủ còn đang âm mưu đổi người, muốn để Tố Tâm thay nàng gả vào Vương phủ.

Kiếp trước, nàng nhu nhược, để đại phu nhân và Nhị phòng thao túng, bị ép nhường hôn sự, cuối cùng mới rơi vào tay tên cặn bã Trương Lượng.

Kiếp này, nàng sẽ không để bi kịch lặp lại.

Bên ngoài, đại phu nhân đang ngồi thưởng trà với Diêu thị, Tố Tâm ngồi bên cạnh không châm trà thì cũng ngồi thêu khăn giả vờ hiền thục.

Ngay ngày hôm sau khi thánh chỉ hạ, Lệ thị — đại phu nhân, cùng Nhị phòng giả ý “lo lắng cho sức khỏe nàng”, khuyên nàng nhường hôn sự cho Tố Tâm:

“Vân Ca à, muội muội ngươi từ nhỏ yếu đuối, lại có tình ý với Vương gia. Ngươi thân thể chưa khoẻ hẳn, vào Vương phủ e chịu khổ…”

Kiếp trước, nàng đã mềm lòng nghe theo.
Kiếp này, nàng cười nhạt:

“Thánh chỉ đã hạ, trái lời chính là tội khi quân. Nếu mẫu thân muốn để muội muội chịu tội thay ta, Vân Ca không dám can dự.”

Một câu khiến Diêu thị nghẹn họng, Tố Tâm tái mặt.

Vân Ca còn cố tình nói thêm:

“Hơn nữa, ta đã tự tay chuẩn bị đồ đạc rời phủ còn muốn may hỉ phục, định ngày đi chọn vải. Nếu muội muội muốn đổi người…e là hơi muộn rồi.”

Mấy ngày sau, Tố Tâm càng thêm ra mặt không kiêng dè.

Nàng giả bệnh liên tục, sai người gửi thư tới Cố Trầm Nguyệt, mong được gặp một lần.

Trong một buổi yến tiệc của Vương phủ, nàng cố ý đến muộn, diện xiêm y đỏ thẫm như tân nương, tạo cảnh “vô tình gặp gỡ”.

Khi đối diện với Cố Trầm Nguyệt, Tố Tâm cố nặn ra nụ cười đoan trang:

“Vương gia, thần nữ… có chuyện mạo muội muốn thưa.”

Cố Trầm Nguyệt lạnh nhạt quét mắt qua nàng, giọng lãnh đạm:

“Bổn vương chỉ có một Vương phi, không cần nhớ kẻ dư thừa.”

Một câu như sấm đánh bên tai.

Tố Tâm tái mặt, suýt không giữ nổi bình tĩnh.

Ngay hôm đó, nàng nhớ ra kiếp trước Trương Lượng sẽ được Nhị phòng dẫn đến phủ, “vô tình gặp mặt”, để lát nữa tạo cơ hội ép gả nàng ra ngoài.

Vân Ca liền sai người hầu thân cận của mình đi thuê ám vệ.

“Đi, cho người chặn hắn ngoài cửa. Nếu hắn còn dám vào phủ, đánh gãy chân hắn cho ta.”

Bình luận