LiteRead

Mộng Lý Y Hồng - CHƯƠNG 3

Tránh kiếp nạn lấy Trương Lượng

Ngay hôm đó, nàng nhớ ra kiếp trước Trương Lượng sẽ được Nhị phòng dẫn đến phủ, “vô tình gặp mặt”, để lát nữa tạo cơ hội ép gả nàng ra ngoài.

Vân Ca liền sai người hầu thân cận của mình đi thuê ám vệ.

“Đi, cho người chặn hắn ngoài cửa. Nếu hắn còn dám vào phủ, đánh gãy chân hắn cho ta.”

Quả nhiên Trương Lượng cùng mẹ hắn định vào phủ “dâng lễ”, vừa đến cổng thì bị sát thủ hạ tay rất nhanh, đánh cho hắn thừa sống thiếu chết, chạy trối chết về quê.

Tin truyền về Nhị phòng, Diêu thị giận tím mặt, nhưng không dám làm lớn, vì nàng đã giữ chặt thánh chỉ trong tay.

Một tuần sau, Thừa tướng phủ cử đoàn người cùng Vân Ca đến tiệm vải cao cấp, chọn vải may áo cưới.

Kiếp trước, lúc còn bé nàng cũng từng e dè, bị Tố Tâm giành lời nói, cuối cùng chỉ chọn được vải xấu.

Kiếp này, nàng chủ động mặc áo lụa trắng đơn giản, thắt đai ngọc, thần sắc đoan trang.

Tiệm vải hôm đó, Cố Thần Chiến ngẫu nhiên ghé qua, vốn chỉ để lấy tấm vải cho nghi thức tế tổ.

Khi bước vào, chàng liếc thấy nàng đứng giữa đám nha hoàn và phu nhân phủ Thừa tướng.

Một bà chưởng quầy khéo léo hỏi:

“Ở đây chúng tôi có rất nhiều mẫu tiểu thư muốn chọn kiểu nào?”

Chưa kịp để Diêu thị hay Tố Tâm chen lời, Vân Ca mỉm cười, thong thả đáp:

“Chọn loại tơ thượng hạng nhất, thêu phượng hoàng tung cánh. Hỉ phục, tất phải rạng ngời.”

Một câu không kiêu ngạo, không khiếp nhược, hoàn toàn có khí chất chủ mẫu.

Cố Thần Chiến nhíu mày — không giống như lời đồn “nữ tử nhu nhược yếu đuối” mà triều đình đang truyền.

Khi nàng cầm mẫu vải, ánh mắt trong veo ngẩng nhìn chàng, khẽ hành lễ:

“Thần nữ Vân Ca, tham kiến Vương gia.”

Không kiêu, không sợ, thần thái ổn định đến mức khiến chàng bất giác chú ý.

Cố Thần Chiến thản nhiên gật đầu, nhưng ánh mắt đã có một tia đánh giá khác xưa.

“Vậy mà ta còn tưởng nàng chỉ là con cờ của Thừa tướng phủ. Có vẻ… thú vị hơn rồi.”

Tối hôm đó, trong thư phòng, Diêu thị mang theo Tố Tâm quỳ trước mặt Thừa tướng và đại phu nhân.

Tố Tâm nước mắt lưng tròng, cố ép ra giọng yếu ớt, từng câu như dao khứa vào lòng người nghe:

“Bá phụ bá mẫu… từ nhỏ biểu tỷ đã là kẻ vô danh, thân thế mơ hồ, sao có thể gánh nổi danh phận Vương phi? Thừa tướng phủ há có thể để người ngoài chê cười?”

Nàng quay sang Lệ phu nhân, ánh mắt như cầu xin:

“Bá phụ, bá mẫu, điệt nữ ngu dại, từ nhỏ đã kính trọng biểu tỷ. Nhưng Vương gia là nhân duyên cả đời, điệt nữ nguyện thay biểu tỷ gánh trách nhiệm này…”

Bình luận