LiteRead

Mộng Lý Y Hồng - CHƯƠNG 6

Đêm động phòng, sóng ngầm chưa yên

Cố Thần Chiến từ xa quan sát cảnh tượng, ánh mắt mơ hồ pha chút lạnh lùng. Chàng nhớ đến tối hôm qua, khi nghe tin về âm mưu ám sát, lòng chàng vừa tức giận vừa thẹn khi để xảy ra chuyện như vậy ngay dưới mũi mình.

Nhưng điều khiến chàng băn khoăn nhất là cảm giác kỳ lạ ngự trị trong lòng mỗi khi nhìn thấy Vân Ca - cô gái mà chàng thậm chí chưa từng trải lòng một lần.

Ánh mắt chàng nhìn tân nương từ đầu tới cuối không rời, lạnh lẽo thường ngày nay như nhuộm chút dịu dàng khó tả.

Khi đôi phu thê cùng nhau bái đường, hồng sa khẽ lật, để lộ nét cười nhè nhẹ, ánh mắt sáng như sao của Vân Ca.

Cố Thần Chiến nhìn nàng, thầm nghĩ:

“Một đời này, bổn vương e là không buông nàng nổi nữa rồi.”

Trong khi ấy, nơi hậu viện Thừa tướng phủ, Tố Tâm ngồi gục trong phòng, nghe từng tiếng pháo chúc mừng vọng về.

Nàng cắn răng rướm máu, trong mắt chỉ còn tuyệt vọng.

Diêu thị ôm con mà rơi nước mắt:

“Tâm nhi, thôi đi con… số trời đã định, đừng ghen nữa.”

Nhưng trong lòng Tố Tâm thầm gào:
“Nếu cho ta một lần nữa… ta thề sẽ không để thua nàng!”

Đêm ấy, Vương phủ đèn đuốc sáng choang, khắp nơi là tiếng cười nói, chúc tụng.

Nhưng sau bức màn đỏ rực nơi tân phòng, không khí lại lặng như tờ.

Vân Ca ngồi thẳng người trên giường, thân khoác áo bào tân nương phượng hoàng xòe cánh, dung nhan dưới tấm hồng sa càng thêm mờ ảo mê người.

Cố Thần Chiến bước vào, từng bước trầm ổn. Người ngoài nhìn vào tưởng chàng lãnh đạm, nào biết lòng chàng đã nhiều phen nổi sóng.

Nàng… không giống với bất cứ nữ tử nào mà chàng từng gặp.

Khi tiệc tàn, quần thần rút lui, chàng ngồi xuống đối diện nàng.

Không có rượu, không có hoa, chỉ có ánh mắt giao nhau trong im lặng.

Một lúc lâu, Cố Thần Chiến lên tiếng, giọng khàn khàn:

“Bổn vương biết nàng không hề mong cuộc hôn nhân này.”

Vân Ca khẽ nghiêng đầu, giọng trong như nước:

“Nhưng thánh chỉ đã hạ, thần nữ cũng không muốn khiến Vương gia khó xử.”

Nàng bình thản, không yếu đuối như những nữ tử khác, cũng chẳng hề cố làm ra vẻ thông minh sắc sảo.

Chính vì thế, nàng khiến Cố Thần Chiến càng khó nhìn thấu.

Chàng khẽ cười, ánh mắt tối lại:

“Bổn vương không thích nữ nhân giả vờ nhu thuận. Nhưng nàng… là thực tâm không để tâm, hay che giấu rất giỏi?”

Vân Ca ngẩng đầu nhìn thẳng chàng, ánh mắt trong trẻo:

“Vương gia, ta không biết che giấu. Nếu nói thật tâm — thần nữ vốn nghĩ sẽ sống cuộc đời yên ổn, không màng tranh đấu. Nhưng đã vào Vương phủ, sẽ học cách làm Vương phi cho xứng.”

Lời lẽ vừa khiêm cung vừa có cốt khí.

Cố Thần Chiến nghe xong, trong mắt thoáng qua một tia tán thưởng.

Bình luận