LiteRead

Mộng Lý Y Hồng - CHƯƠNG 9

Ván cờ hiểm độc

Lợi dụng thời điểm triều chính đang rối ren vì chiến sự ở biên cương, Cao Thái cùng bè cánh bí mật dâng sớ mật tấu, cáo buộc Cố Thần Chiến ăn cắp ngân khố, cấu kết với ngoại tộc để trục lợi. Trong bản tấu, chúng còn viện dẫn những chứng cứ giả mạo tinh vi, khiến lời cáo buộc càng thêm đáng tin.

Hoàng thượng — khi ấy tuổi đã cao, tâm trí phần nào bị những lời đồn đoán bủa vây — bắt đầu dao động. Bên cạnh Ngài, gian thần Lý Thượng Quang luôn thì thầm lời xúi giục:

“Bệ hạ, vương gia nắm giữ trọng quyền lại nhiều ngân khố. Nếu tâm tư hắn không ngay chính, chẳng phải sẽ khiến quốc khố rỗng cạn, binh lương thiếu hụt, giang sơn nguy nan hay sao?”

Những lời ấy như từng giọt độc nhỏ vào lòng Hoàng thượng. Chưa kịp phân thực hư, Ngài đã hạ chỉ triệu Cố Thần Chiến vào triều tra xét gắt gao.

Hôm ấy, khi chiếu chỉ được ban xuống, toàn triều chấn động. Chàng dù đã lường trước, nhưng không khỏi sững người khi nhận thấy bàn tay của hắn ta đã vươn tới tận ngự thư phòng.

Trong thư phòng, Vân Ca vừa nhận được tin, sắc mặt liền tái nhợt. Nàng bước nhanh đến chỗ chàng:

“Phu quân, hắn đã động thủ rồi. Thiếp lo bọn họ sẽ không cho chàng cơ hội giãi bày sự thật.”

Chàng siết chặt tay nàng, ánh mắt kiên định:

“Ta đã chuẩn bị cho ngày này. Nhưng giờ đây, quan trọng nhất là giữ vững lòng tin. Ta không được phép yếu mềm trước mặt quân thần và Hoàng thượng. Còn nàng, phải tuyệt đối cẩn trọng — bọn chúng sẽ không dừng lại đâu.”

Ngày vào triều, Cố Thần Chiến mặc triều phục chỉnh tề, từng bước vững chãi tiến vào đại điện. Cả triều thần đồng loạt hướng ánh mắt về phía chàng, kẻ đồng tình, người nghi ngờ, không thiếu những ánh nhìn hả hê.

Hoàng thượng ngự trên long ỷ, thần sắc nghiêm nghị, giọng vang dội khắp điện:

“Tĩnh Viễn vương, trẫm triệu ngươi vào điện hôm nay để làm rõ những lời tố cáo trong bản tấu. Hãy tự mình biện giải!”

Giữa ánh nhìn chăm chú của bao người, Vũ không chút hoảng loạn. Chàng quỳ một gối, giọng vang vọng đầy khí phách:

“Thần tuyệt không phụ lòng bệ hạ, càng không dám ăn cắp ngân khố. Những chứng cứ trong bản tấu đều là ngụy tạo. Thần nguyện dùng cả tính mạng để chứng minh sự trong sạch.”

Trong khi đó, Cao Thái đứng bên, khóe môi cong lên, ánh mắt như lưỡi dao:

“Thưa bệ hạ, Tĩnh vương nói vậy, nhưng những khoản ngân khố thiếu hụt và thư tín qua lại với thương nhân ngoại tộc lại có chứng cứ rành rành. Xin bệ hạ minh xét.”

Một làn sóng xôn xao lan khắp triều đình.

Nhưng đúng lúc ấy, một nội giám vội vã tiến vào, quỳ tâu:

“Bệ hạ, có người ngoài điện cầu kiến, tự xưng có bằng chứng giải oan cho Tĩnh Vương!”

Tất cả ánh mắt lập tức chuyển hướng. Chàng thoáng sững người — chàng không hề sắp xếp ai đến lúc này. Liệu đây là đồng minh bí mật hay một cái bẫy mới?

Người cầu kiến bước vào đại điện là một thương nhân già họ Triệu — kẻ từng bị Cao Thái uy hiếp buộc phải cung cấp chứng cứ giả. Nhưng hôm nay, không rõ vì cớ gì, hắn lại quỳ xuống giữa đại điện, run giọng thưa:

“Thưa bệ hạ, tiểu nhân chịu không nổi lương tâm cắn rứt. Mọi chứng cứ buộc tội Tĩnh Vương gia đều do Cao đại nhân và Lý Thượng Quang ép buộc ngụy tạo. Ngài ấy hoàn toàn trong sạch.”

Lời nói ấy như sấm động giữa trời quang. Cả triều thần xôn xao, ánh mắt đổ dồn về phía hắn. Hắn ta lập tức phản bác:

“Nói bậy! Bệ hạ, đây rõ ràng là một âm mưu của Tĩnh Vương muốn để lật ngược thế cờ!”

Nhưng gương mặt tái nhợt và nước mắt của thương nhân Triệu càng khiến lời biện hộ của Cao Thái thêm yếu ớt. Những quan thần trung trực lập tức quỳ xin Hoàng thượng minh xét.

Hoàng thượng lúc này lòng dao động dữ dội. Nhưng vốn là chủ một nước, Ngài hiểu triều cục đang rối ren, nếu để Tĩnh Vương thắng lần này, e rằng phe cánh của Cao Thái sẽ gây ra náo loạn. Sau một hồi trầm ngâm, ông phán:

“Cố Thần Chiến tuy có người giải oan, nhưng triều đình nay loạn, lòng dân bất an. Nay biên cương có giặc phương Bắc quấy nhiễu, trẫm ban chiếu: Tĩnh Viễn vương Cố Thần Chiến lĩnh ấn phù, lập tức xuất chinh. Nếu thắng giặc, rửa sạch hiềm nghi, khi ấy mới được phục chức trở về triều.”

Lời phán vừa dứt, khắp đại điện im bặt.

Vân Ca ở vương phủ lòng đầy lo lắng bỗng người hầu thân cận chạy vội vào nghe tai nàng nói nhỏ tin tức vừa nghe từ thị vệ truyền tin. Nàng trong lòng như thắt lại. Nhưng trước mặt bọn nô bộc, nàng cố giữ vững thần sắc, chỉ lặng lẽ nắm chặt tay áo

Đến tối đó chàng mới trở về phủ thu dọn hành trang.

Trong thư phòng, hắn nhìn nàng, giọng trầm ấm:

“Vân nhi, lần này ta đi, không biết ngày nào mới có thể hồi triều. Nhưng ta không thể lùi bước. Nếu không thắng giặc, sao có thể bảo toàn danh dự, sao có thể bảo vệ nàng?”

Bình luận