LiteRead

Ngôi Miếu Quỷ Dị - CHƯƠNG 2

Ngôi Miếu Quỷ Dị

3.


Tôi giật mình.

Người phụ nữ này, chẳng lẽ cũng là người liên quan?

Nhị quản gia Thạch Dũng là người mặc áo xanh, nheo mắt quan sát hồi lâu, ngạc nhiên nói:

"Cô là... đại thiếu phu nhân nhà họ Quách?"

Người phụ nữ có dáng người mảnh khảnh, mặc sườn xám trắng, cười lạnh:

"Nhận ra tôi rồi à? Xem ra bây giờ ông nói dối tài tình đến mức không cần chớp mắt nhỉ.

Năm đó ông chạy nạn đến đây, nếu không phải mẹ chồng tôi... Quách phu nhân có lòng tốt, cho ông một bát cơm thì ông đã sớm chết đói từ lâu rồi.

Quách gia gặp nạn, ông không nói được một lời tốt đẹp, ngược lại còn thừa cơ tình hình hỗn loạn vơ vét không ít đồ tốt, bây giờ liền trở mặt không nhận người quen?"

Người đàn ông áo xanh không lộ ra chút biểu cảm nào, ánh mắt âm u nhìn người phụ nữ.

Tôi nhìn gã rồi lại nhìn người phụ nữ kia, nói nhỏ với sư phụ: "Sư phụ, chuyện nhà họ Quách này... hình như hơi khó giải quyết rồi."

Sư phụ hít một hơi thật sâu, vỗ vai tôi: "Đã đến rồi thì không thể khoanh tay đứng nhìn được!"

Tôi ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn lại.

Người phụ nữ mặc sườn xám lại nói tiếp.

"Thời trẻ ông cùng gia đình lưu lạc đến chốn này, tình cờ quen biết Quách lão gia.

Quách lão gia lại là người hay làm việc thiện, thấy ông gặp khó khăn, không chút do dự liền giúp đỡ ông.

Nghe nói ông biết chữ lại còn biết tính toán, liền để ông theo đại quản gia học quản lý sổ sách.

Ngay cả con trai ông được đi học cũng là Quách lão gia nhờ quan hệ lo liệu.

Kết quả thì sao? Khi Quách gia gặp biến cố, ông không ra tay giúp đỡ, ngược lại còn thừa thời cơ hỗn loạn mà vơ vét thêm!"

Đột nhiên, người đàn ông áo xanh đứng dậy, nghiến răng nói: "Đủ rồi! Đừng nói nữa!"

Người phụ nữ mặc sườn xám căn bản không thèm để ý, tiếp tục nói:

"Năm đó nhà chúng tôi suy tàn chỉ sau một đêm, không liên quan đến cương thi, tất cả là vì gặp phải kẻ trộm trong nhà.

Quách nhị thiếu gia, cũng là em trai chồng tôi, không biết nghe được lời đồn từ đâu, nói rằng trong núi Bích Lạc này có châu báu, nhất quyết muốn làm cho ngọn núi nổ tung.

Sao lão gia và đại thiếu gia có thể đồng ý được? Đã mắng hắn một trận ra trò.

Em chồng của tôi từ nhỏ đã là một người không an phận, mắt cao tay thấp, càng thích mơ mộng viển vông. 

Học vấn chẳng có bao nhiêu, chỉ bày trò là giỏi, hôm nay làm cái này, ngày mai làm cái kia, tiêu không ít tiền vậy mà vẫn chẳng nên cơm cháo gì.

Hắn luôn cho rằng năng lực của mình không hề kém cỏi, ngược lại trách móc lão gia và lão phu nhân, nói bọn họ ghét bỏ mình vì là con của vợ lẽ, chỉ thiên vị anh trai nên trong lòng luôn ghi hận.

Hắn vốn tưởng rằng việc nổ tung ngọn núi để đào kho báu là cơ hội tốt để chuyển mình, không ngờ bị từ chối.

Đêm hôm đó… không biết hắn bị chuyện gì kích thích, có lẽ do uống say, liền cầm dao xông vào đại sảnh, điên cuồng đâm chết lão gia và phu nhân.

Miệng còn gào thét "Cho các người thiên vị", "Tôi chịu đủ rồi".

Lúc đó tôi đã sợ đến mức tê liệt tay chân, đại thiếu gia vì bảo vệ tôi, xông lên khống chế hắn.

Khi hắn say lại có sức lực rất lớn, nên đại thiếu gia bị hắn đâm tận mấy nhát.

Tôi hét lên bảo người hầu đến giúp đỡ, cái đám người hầu đáng chết đó lại sợ vỡ mật, không ai dám đến gần.

Cuối cùng chính tôi liều mình dùng bình hoa đập hắn chết!

Nhưng đại thiếu gia vẫn không cứu được, đêm đó đã mất." 

Người phụ nữ mặc sườn xám trắng rơi lệ, vẻ mặt đau buồn:

“Trên dưới phủ mất đi chỗ dựa, đám nô bộc đều nảy sinh ý đồ xấu.

Kẻ thì cuỗm tiền, kẻ thì trộm đồ, tất cả loạn hết cả lên.

Tôi chỉ là một người phụ nữ chân yếu tay mềm, lại vừa gả vào đây được mấy ngày, làm sao biết quán xuyến chứ?

Tên quản gia Thạch Dũng đó lật trời, đi khắp nơi vơ vét của cải, còn bắt tôi giao chìa khóa kho cho gã!

Tôi không nuốt trôi cục tức này, dứt khoát phóng hỏa, thừa lúc hỗn loạn chạy về nhà mẹ ruột."

"Cô..." Người đàn ông áo xanh giận quá hóa thẹn: "Cô đừng ngậm máu phun người! Rõ ràng là cô..."

"Tôi ngậm máu phun người?" Người phụ nữ không cam lòng yếu thế: "Ông có dám lấy cái mặt dây chuyền tỳ hưu ngọc đỏ khảm vàng trên cổ ông ra không? Đó rõ ràng là đồ của đại thiếu gia!"

Người đàn ông nghe vậy, lập tức đưa tay kéo cổ áo.

Vẻ mặt chột dạ này, còn gì để nói nữa?

Người phụ nữ mặc sườn xám lộ ra vẻ mặt đắc ý.

Hai mắt gã ta đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi, dường như còn muốn nói gì đó.

Sau khi tôi sắp xếp lại những mối quan hệ của nhà họ Quách, đại khái đã hiểu ra: "Những người đã chết chính là Quách lão gia, Quách phu nhân, Quách đại thiếu gia và Quách nhị thiếu gia, đúng không?" 

Người phụ nữ mặc xường xám trắng rơi lệ gật đầu. 

"Rầm..." Một tia sấm đánh xuống. 

Nương theo ánh sáng lóe lên trong chốc lát, tôi thấy người phụ nữ mặc một chiếc xường xám trắng. Nhìn thì đơn giản, nhưng được thêu những hoa văn gấm tinh xảo, hẳn là giá trị rất xa xỉ.

Xem ra năm xưa, vị đại thiếu phu nhân này sống cũng không tệ. 

Ngay lúc đó biến cố bất ngờ xảy ra. 

Đột nhiên người mặc áo xanh túm lấy một thanh sắt bên cạnh, đâm thẳng vào ngực mình! 

Tất cả mọi người đều kinh hãi, trợn mắt nhìn gã như bị quỷ ám, gã liên tục đâm thanh sắt vào người.

Hai mắt gã trừng to, gần như chảy máu, và máu tươi trào ra từ khóe miệng.

Gã khó khăn lẩm bẩm: "Cứu tôi... cứu... cứu tôi với..." 

Là bị quỷ nhập!

Tôi lập tức bấm tay niệm chú, vung ra nắm chu sa, rồi dán một lá bùa lên người gã.

Nhưng đã muộn một bước. 

Một luồng bóng đen hóa thành khói nhẹ, biến mất không dấu vết. 

Người mặc áo xanh ngã xuống đất, cơ thể lạnh ngắt, máu tươi nhuộm đỏ gạch nền.

Gã chết rồi. 

Ngôi miếu rơi vào tĩnh lặng. 

Chẳng lẽ bốn lệ quỷ nhà họ Quách, bắt đầu đòi mạng rồi sao…


Bình luận