LiteRead

Ngôi Miếu Quỷ Dị - CHƯƠNG 4

Ngôi Miếu Quỷ Dị

6. 


"Aaaaaaaa!!!" 

Đối mặt với thi thể không đầu đứng sững, người phụ nữ áo đỏ sợ đến mức mặt mày trắng bệch, hét lớn chạy ra khỏi cửa miếu! 

"Này!" Tôi vội đuổi theo định kéo cô ta lại. 

Bên ngoài mưa lớn thế này, đường xá lại tụ mưa xối xuống bùn lầy, cô ta chạy như vậy lỡ ngã xuống chân núi thì sao! 

Nếu gặp phải thủy quỷ... 

Quả nhiên, tôi vừa bước ra khỏi cửa miếu, đã thấy cô ta mất thăng bằng, kêu la rồi lăn xuống núi. 

Nước đọng dưới chân núi thành sông.

Ban đầu còn thấy áo bào đỏ vùng vẫy nổi lên, nhưng trong một khoảnh khắc đã chìm xuống đáy nước. 

Giống như bị thứ gì đó kéo xuống.

Lại thêm một mạng người.

Tôi run rẩy trở lại miếu, gã đàn ông áo mặc đen đi tới vỗ vai tôi. 

"Đừng tự trách, hai người phụ nữ đó đều không vô tội." 

Tôi ngạc nhiên nhìn gã: "Anh... cũng tham gia vào chuyện này sao?" 

Gã đàn ông đẩy kính: "Nói là tham gia cũng không chính xác, nhưng tình hình lúc đó, tôi có biết một chút." 

Gã đàn ông kể lại. 

"Tôi với Quách Nhị có giao du với nhau, vì có nhà là chỗ dựa nên tôi làm cảnh sát ở Du Thành. 

Nói là cảnh sát vậy thôi, chứ cũng chỉ sống lây lất qua ngày. 

Có một lần, tôi đến nhà Quách Nhị tìm hắn uống rượu. 

Vì tôi quá chén, nên đi nhà xí không tìm được hướng ra, quanh quẩn chẳng biết đã đến cái sân nào. 

Vừa mới bước vào, tôi thấy đại thiếu phu nhân Trương Tú Anh, đang làm chuyện gian dâm với Quách lão gia! 

Tôi liền tỉnh rượu một nửa, quay đầu bỏ chạy. 

Nhưng tôi không nhớ đường, lại không biết chạy đến đâu. 

Tôi chỉ nhớ trong sân lúc này toàn bùa chú, tượng thần và các loại hình nhân giấy.

Kỳ dị nhất là, trong sân còn đặt bốn cỗ quan tài, anh nói có tà môn không chứ? 

Tôi loáng thoáng nghe được giọng nói: 'Đều đã bố trí theo lời Lâm tiên sinh xong. Anh nói trong núi này thật sự có vàng sao?' 

Rồi tôi say khướt đi.

Đến khi tỉnh lại, đã có người đưa tôi về đến nhà, nói là tôi ngất xỉu ở cửa nhà xí. 

Tôi nghi ngờ những gì mình thấy hôm đó đều là ảo giác do uống say mà ra, nên không kể với bất kì ai. 

Ngày nhà họ Quách xảy ra hỏa hoạn, tôi bị cha mẹ thúc giục đến Quách gia thăm Quách Nhị. 

Hắn ta bị ngã đập đầu, vừa mới khỏi bệnh được mấy ngày. 

Tôi mang quà đến. 

Ai ngờ vừa bước vào, đã thấy đại sảnh lửa cháy ngút trời, Quách lão gia và Quách phu nhân đều nằm trong vũng máu. 

Quách Nhị cầm dao điên cuồng vung loạn xạ, sắp đâm trúng đại thiếu phu nhân Trương Tú Anh. 

Không biết Trương Tú Anh lấy sức ở đâu, trực tiếp đẩy Quách đại thiếu gia ra ngoài. 

Quách đại thiếu gia tránh không kịp nên bị đâm ở vai.

Xà nhà cháy rụi rơi xuống một thanh ngang, đè trúng người Quách Nhị, hắn ta lập tức bất động. 

Quách đại thiếu gia cũng bị thanh ngang đè trúng một chân. 

Người hầu đã bỏ chạy tán loạn rồi, anh ta chỉ có thể kêu cứu vợ mình là Trương Tú Anh. Nhưng Trương Tú Anh vì tránh lửa, không chút do dự bỏ mặc Quách đại thiếu gia chạy mất. 

Nhát dao của Quách Nhị đâm trúng vai Quách đại thiếu gia, nếu Trương Tú Anh chịu cứu, Quách đại thiếu gia chưa chắc đã thiệt mạng.

Đáng tiếc tình nghĩa vợ chồng vốn là thuyền cùng bến, khi sóng to gió lớn phải tự tìm đường thoát thân.

Trương Tú Anh bị lửa làm hỏng mặt, xem như là báo ứng của cô ta. 

Tôi sợ đến mất hồn, hèn nhát chạy trốn, không dám vào đại sảnh nhìn lấy một cái, bò lết về nhà. 

Tôi kể chuyện này với cha mẹ, họ lại bảo tôi đừng xen vào. 

Tôi cứ như vậy mà sống ở đồn cảnh sát.

Nhưng những hình ảnh kia thỉnh thoảng hiện lên trong đầu tôi. 

Mỗi khi nhớ lại vẫn thấy rùng mình." 

Gã đàn ông thở dài, giọng nói hơi buồn bã. 

"Nếu lúc ấy tôi dũng cảm hơn một chút, có lẽ đã cứu được người nào đó." 

Tôi thoát khỏi mớ quan hệ hỗn loạn của nhà họ Quách, vỗ vai gã ta: "Ông anh à, đừng tự trách như vậy, tình huống lúc đó ai thấy cũng sợ mà." 

Gã đàn ông im lặng lắc đầu. 

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa đã nhỏ hơn, có lẽ lát nữa sẽ tạnh. 

Sau khi đã làm rõ nguyên nhân cái chết của bốn lệ quỷ, tôi quay sang hỏi sư phụ có lên đường đến Quách gia thu quỷ không. 

Một góc khuất tối tăm lại truyền đến giọng nam u uất: "Này, cậu thật sự tin lời của thằng quỷ đó sao? 

Lâm Chí Hùng à Lâm Chí Hùng, bao nhiêu năm rồi, mày vẫn giỏi mê hoặc lòng người như vậy.

Không, phải gọi là, Tiểu Lâm Chí Hùng mới đúng chứ?"


Bình luận