LiteRead

Ngôi Miếu Quỷ Dị - CHƯƠNG 5

Ngôi Miếu Quỷ Dị

7.


Tôi hoảng hốt quay đầu nhìn gã đàn ông áo đen.

"Anh là người Nhật?"

Gã đàn ông áo đen có chút ngạc nhiên, bị vạch trần cũng không tức giận, chậm rãi rút khẩu súng lục từ thắt lưng ra:

"Cậu không tin tôi, lại tin hắn à? Sao cậu biết hắn ta có nói thật hay không?"

Người đàn ông từ trong góc bước ra, là một thanh niên cao lớn, đầu cắt cua.

Hắn lạnh lùng nhếch mép:

"Lời tôi là thật hay giả không quan trọng, quan trọng là … hắn ta là một kẻ lừa đảo.

Một tên quỷ Nhật đội lốt người Trung Quốc để hành sự, còn muốn nổ tung núi của chúng tôi, ngươi nghĩ hay quá nhỉ?"

Tôi đã hoàn toàn choáng váng, run rẩy hỏi: "Ông anh, ý anh là sao?"

Người đàn ông đầu cua "hừ" một tiếng, nói:

“Nhà chúng tôi làm nghề đóng quan tài qua bao thế hệ.

Đến thế hệ bố tôi, ông ấy không chỉ đóng quan tài, còn cùng một đám anh em lập ra hội Du Hưng, làm tình báo đánh giặc Nhật.

Chỉ cần có thể đuổi giặc Nhật ra khỏi Du Thành, bọn họ đều làm được. 

Nhà tôi làm có quan tài có quy tắc: Tuyệt đối không dùng gỗ hòe.

Gỗ hòe thuần âm lại giữ quỷ, va chạm với tử khí của người chết đó là đại hung, cực dễ hóa thành lệ quỷ. 

Nhưng hôm đó, đại quản gia Quách phủ lén đến tìm bố tôi, muốn đặt quan tài gỗ hòe. 

Không chỉ một cái, mà đến bốn cái! 

Bố tôi lập tức từ chối, nói chuyện này phạm kỵ. 

Hơn nữa, chúng tôi hoàn toàn không nghe tin Quách gia có người chết. Chuẩn bị quan tài cho người sống, thế chẳng phải là tự tìm xui xẻo sao?”

Bố tôi thấy đại quản gia thực sự lo lắng, liền hỏi ông ta đã xảy ra chuyện gì.

Đại quản gia mất hết lý trí, bảo trong nhà xảy ra chuyện rối ren, có khi cả nhà đều phải bỏ mạng.

Bố tôi vừa nghe đã biết chuyện chẳng lành, lấy thân phận của hội Du Hưng, bảo đại quản gia có chuyện cứ nói thẳng.

Đại quản gia mới thành thực nói.

Hóa ra, nhị thiếu gia bị một giáo viên họ Lâm trong nhà mê hoặc, nói trong núi Bích Lạc có mỏ vàng, nhất quyết đòi nổ tung.

Lão gia và đại thiếu gia không đồng ý, ngược lại còn mắng hắn ta một trận.

Nhị thiếu gia ôm hận trong lòng, nhưng không làm gì được.

Tên giặc Nhật này lại chạy đến thêm dầu vào lửa, nói mỏ vàng kia có lối vào, không cần nổ núi cũng có thể mở.

Chỉ là cần bày trận làm phép.

Trận pháp này vô cùng âm độc, số người cần hiến tế không chỉ một mạng, mà là đông tây nam bắc, mỗi hướng một mạng người!

"Không thể là mệnh cách bình thường, nhất định phải là mệnh phú quý mới được!

Nhị thiếu gia đã sớm bị tên giặc Nhật này mê hoặc, sai người mua sẵn quan tài, chỉ chờ thời hành sự.

Lúc đó tôi chỉ mười tuổi, trốn sau cánh cửa nghe bố và đại quản gia bàn bạc.

Vốn tưởng chuyện này khó giải quyết.

Không ngờ Thải Thúy kia lại xen vào, biến nhị thiếu gia thành một tên ngốc.

Mấy người chủ sự của Quách Gia đều đã chết hoặc chạy trốn hết cả rồi."

Người đàn ông đầu cua trừng mắt nhìn gã áo đen, nghiến răng nghiến lợi nói:

"Đáng tiếc bố tôi vì theo dõi ông mà lộ hành tung, bị thứ chó má như ông giết hại!"

Tôi cảnh giác nhìn chằm gã áo đen, gã ta có súng trong tay.

Gã bị hắn ta mắng nhiếc như vậy, không giữ được vẻ mặt kiêu căng nữa, âm hiểm nói:

"Ồ, mày cũng là một đứa con có hiếu đấy.

Vậy mày nói xem, mấy thỏi vàng trong nhà mẹ mày từ đâu ra?"

Vẻ mặt người đàn ông đầu cua đột ngột thay đổi.


Bình luận