LiteRead

Ngôi Miếu Quỷ Dị - CHƯƠNG 6

Ngôi Miếu Quỷ Dị

8.


Gã tán thưởng vẻ mặt cứng đờ của hắn ta, mỉm cười nói:

"Sao, là không biết hay là không nói ra được?"

Người đàn ông đầu cua cứng nhắc nói: "Tôi không biết ông đang nói gì."

Gã ta cười lớn: "Được, mày không nói thì để tao.

Bố mày, không phải vì theo dõi tao mà chết.

Ngược lại ngày đầu ông ta theo dõi tao, tao đã phát hiện ra đấy, nhưng tao không giết ông ta, mà đưa cho ông ta một thỏi vàng.

Ban đầu ông ta rất chính trực, tuyệt đối không nhận, thậm chí còn muốn liều mạng với tao.

Nhưng con người mà, ai không có lòng tham?"

Nhờ miệng lưỡi trơn chu mà ông ta không đối đầu tao nữa, còn yêu cầu được chia một phần của kho báu ở núi Bích Lạc.

Dù hôm đó Quách phủ cháy lớn, nhưng mấy thi thể cháy đen kia vẫn còn, nên bọn tao vẫn bày trận pháp vào giờ âm ban đêm.

Đương nhiên, bố mày cũng tham gia.

Gã nói đến đây, đột nhiên dừng lại:

"Phương pháp bày trận mở cửa kho báu này, là một vị đại sư có đạo hạnh cao thâm dạy cho tao.

Tao không còn nhớ vị đại sư đó họ tên là gì.

Nhưng mà, ngoại hình của ông ta rất đặc biệt."

"Đôi mắt của ông ta, là đôi mắt tam giác như rắn độc."

Tay chân tôi lập tức lạnh toát, như rơi vào hố băng.

Gã ta đi đến trước mặt sư phụ tôi, người từ nãy đến giờ vẫn chưa mở miệng, mỉm cười nói:

"Chuyện tiếp theo, mời ngài nói cho mọi người nghe đi, đại sư?"

9.


Trong miếu rơi vào trầm lặng.

Một lúc lâu sau, sư phụ tôi mới lên tiếng:

"Là ta làm."

Tôi giật mình ngẩng đầu: "Tại sao chứ! Sư phụ, tại sao người lại làm vậy!"

Sư phụ tôi thở dài nói:

"Ta vốn là đệ tử phái Mao Sơn, nhưng vì sử dụng tà thuật nên bị sư môn trục xuất.

Lúc đó tuổi trẻ nhiệt huyết, tự cho mình là kẻ đầy bản lĩnh, liền một mình ra ngoài xông pha.

Nhưng người tính sao bằng trời tính, tiền bạc mấy chốc đã bị ta dùng hết.

Ta dựa vào việc xem toán bói mệnh, kiếm được chút tiền tài.

Do thiếu thời ta không hiểu chuyện, tự cho mình là người chí lớn việc lớn, nghèo hèn hôm nay chỉ là chuyện chưa gặp thời.

Khi Tiểu Lâm Chí Hùng tìm đến ta, ta còn tưởng rằng quý nhân của mình tới rồi, vận may đến rồi.

Hơn nữa hắn dùng tiền tài để mê hoặc ta, để ta làm việc cho hắn.

Ta từng do dự chứ, nhưng tiền tài làm động lòng người, lòng tham cuối cùng vẫn thắng lương tâm.

Mấy năm này ta trải qua bao sóng gió, cũng biết ý nghĩ năm xưa buồn cười đến mức nào.

Đường đường là nam tử Trung Hoa, sao lại dễ dàng cúi đầu chịu khuất phục?

Âu cũng là trời cao có mắt, hôm đó trận pháp được làm giữa chừng, đột nhiên núi Bích Lạc xảy ra động đất.

Vài dặm gần đó đều không có gì, nhưng núi Bích Lạc bị rung chuyển đến tan hoang, trận pháp bị phá hủy hoàn toàn.

Không ít người vùi mình dưới đó.”

Sư phụ tôi chỉ vào người đàn ông đầu cua: “Bố ngươi cũng bị núi đổ đè chết.

Ta thừa dịp hỗn loạn rời khỏi Du Thành, từ đó ẩn danh sống qua ngày, không dám ngẩng đầu lên.

Trên đường thu nhận đồ đệ, cậu ấy nói nhà ở Du Thành, ta mang theo cậu ấy, vòng đi vòng lại quay về nơi đây.

Đều là số mệnh đã định.”

Tiểu Lâm Chí Hùng cười dối trá: “Xin hãy tin tôi, trận động đất mười năm trước chỉ là sự cố mà thôi.

Người của chúng tôi đã đo đạc cả rồi, đêm nay mưa lớn, núi Bích Lạc chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng.

Ngọn núi cất giấu kho báu, rất có thể sẽ xảy ra sạt lở.

Đến lúc đó, lối vào nơi cất giấu kho báu sẽ lộ ra.

Ngài có muốn cân nhắc hợp tác lần nữa không?”

Miệng gã thì hỏi ý kiến, tay lại thuần thục lên nòng súng.

"Không để ngươi lo lắng." Sư phụ tôi thản nhiên nói: "Lá thư nặc danh đó là ngươi gửi cho ta đúng không? Đáng tiếc, đã không còn tác dụng với ta rồi. Muốn chém muốn giết tùy ngươi."

Toàn thân tôi run rẩy, môi mấp máy: "Sư phụ..."

"Vậy thì xin lỗi nhé." Tiểu Lâm Chí Hùng nhún vai, giơ tay phải cầm súng lên.

Sư phụ nhắm mắt lại.

Tôi lao tới, nước mắt trào ra: "Sư phụ—"

"Đùng!!"


Bình luận