LiteRead

Ngôi Miếu Quỷ Dị - CHƯƠNG 7

Ngôi Miếu Quỷ Dị

10.


Tôi mở mắt, Tiểu Lâm Chí Hùng đang ôm vai, họng súng nhắm vào người đàn ông đầu cua cầm thanh sắt phía sau. 

Người đàn ông đầu cua vẫn muốn lao tới, lần này Tiểu Lâm Chí Hùng không cho hắn cơ hội, "đùng đùng" hai tiếng súng!

Người đàn ông đầu cua ôm bụng, ngã xuống vũng máu. 

Hắn trừng mắt nhìn Tiểu Lâm Chí Hùng, máu tươi không ngừng trào ra từ khóe miệng. 

Hắn ta nói đứt quãng: 

"Bố tôi... ông ấy... làm chuyện sai trái. 

Tôi và... mẹ... cũng sống u mê... suốt bao nhiêu năm... 

Bây giờ... coi như... làm lại... một người... Trung Quốc... đường đường... chính chính..." 

Tiểu Lâm Chí Hùng hoàn toàn nổi giận, giẫm mạnh lên lưng người đàn ông đầu cua, miệng chửi rủa những lời tôi không hiểu.

Sau đó lại chĩa súng vào đầu người đàn ông, “đùng” một tiếng.

Người đàn ông đầu cua hoàn toàn im bặt.

Trong mắt hắn, có sự không cam lòng, có sự phẫn nộ, cũng có sự giải thoát.

Tiểu Lâm Chí Hùng giải quyết xong người đàn ông, quay đầu nhìn tôi.

Sư phụ tôi đột nhiên đứng dậy, đẩy tôi ra khỏi miếu: "Đi mau!!"

Những hạt mưa lạnh lẽo rơi trên mặt tôi.

Còn sư phụ liều chết bảo vệ tôi, Tiểu Lâm Chí Hùng đã bóp cò!

"Phập".

Dòng máu nóng bắn lên người tôi, còn sư phụ ngã xuống. 

Tiểu Lâm Chí Hùng cười nham hiểm chĩa súng vào tôi!

Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc. 

Một bàn tay quỷ màu xanh lam xuyên qua ngực Tiểu Lâm Chí Hùng. 

Tiếp theo là bàn tay thứ hai, thứ ba, thứ tư. 

Tiểu Lâm Chí Hùng không thể tin được nhìn chính mình bị bốn con lệ quỷ xé thành mảnh nhỏ. 

Trước khi chết, gã nhìn tôi, ánh mắt đầy vẻ mờ mịt. 

Tôi ôm thi thể sư phụ, rơi nước mắt, ngồi chết lặng dưới mái hiên của ngôi miếu suốt đêm. 

Cho đến khi mây tan mưa tạnh, mặt trời lại mọc.

11.


Tiểu Lâm Chí Hùng nói không sai.

Quả thật núi Bích Lạc có châu báu.

Lúc ấy tôi chỉ là một đứa trẻ chín tuổi, bị đám con cái hạ nhân trong phủ bắt nạt đến thâm tím mặt mày.

Bọn họ đạp lên bụng tôi, cười đùa ném chiếc bánh bao vừa được chia cho chó.

Con trai của quản gia Thạch Dũng nhỏ tuổi hơn tôi, nhưng lại cao lớn hơn nhiều, cầm đầu đánh tôi.

Tôi chịu thiệt cũng không muốn đi tìm mẹ, bà ấy chỉ bảo tôi nhịn thêm chút nữa, ngày mai sẽ có cơm ăn.

Nhưng tôi thật sự rất đói, vừa đói vừa đau.

“Này! Mấy đứa làm gì đấy!”

Đại thiếu gia tức giận đi tới, đánh cho đám trẻ kia một trận.

……

Đại thiếu gia dẫn tôi đến nhà bếp, giơ con gà nướng trong tay.

“Ăn không?” 

Tôi nuốt nước miếng, đi đến ngồi cạnh đại thiếu gia. 

Gà nướng ngon thật. 

Tôi nhỏ giọng hỏi đại thiếu gia: “Đại thiếu gia, sao tự nhiên ngài đến đây vậy?”

Đại thiếu gia nói: “Ta đói mà.” 

“Buổi tối ngài không ăn cơm ạ?”

“Không có, ta đây là đang khổ học đó.” 

Đại thiếu gia thần bí nói với tôi: “Ta phát hiện ra một bí mật lớn.” 

Tôi lập tức hứng thú: “Bí mật gì ạ?”

Đại thiếu gia hạ thấp giọng: “Ta lật sử sách và bản đồ, phát hiện ra núi Bích Lạc rất có thể là lăng mộ của một vị hoàng đế thời xưa.” 

“Hả?” Tôi há hốc miệng, “Vậy chẳng phải sẽ có rất nhiều vàng bạc châu báu sao?” 

Đại thiếu gia gõ đầu tôi: “Nghĩ gì vậy? Có thì chúng ta cũng không được động vào, đó là đồ của tổ tiên.” 

Tôi tò mò hỏi: “Ngài không muốn à? Nhưng sao phải tốn công nghiên cứu cái này vậy?”

Đại thiếu gia nghiêm mặt nói: “Biết rồi thì nhất định phải chiếm làm của riêng sao? Chúng ta đâu phải giặc Nhật. 

Nhóc con, nghe cho kỹ đây. Đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất. 

Đất nước của chúng ta, trên mặt đất, dưới lòng đất, một tấc cũng không thể nhường. 

Ai nhường, kẻ đó là đồ hèn!” 

Tôi ngơ ngác nhìn đại thiếu gia.

"Này, một đứa nhóc như em, hiểu những chuyện này làm gì." Đại thiếu gia đứng dậy, nhét hết con gà nướng vào tay tôi.

"Ăn hết đi, sau này phải ăn nhiều vào để cao lớn, ai bắt nạt em thì phải đánh trả lại.

Ta còn phải ra ngoài một chuyến, đây là hối lộ cho em, đừng nói với ai ta ra ngoài đấy nhé."

Đại thiếu gia rời khỏi nhà bếp, bóng dáng hòa vào màn đêm.

Miệng còn ngân nga bài hát: "Du Hưng Du Hưng, trẻ nhỏ cũng muốn tòng quân..."

Anh ta cao lớn, trên sống mũi đeo kính, toát ra vẻ thư sinh nho nhã, nhưng tôi lại cảm thấy anh ta uy phong như một vị tướng quân thời xưa.

Về sau tôi rất ít khi gặp lại đại thiếu gia, dường như anh ta lúc nào cũng bận rộn, lông mày cũng nhíu chặt.

Tôi nghe được rất nhiều lời đồn đại.

Nói đại thiếu phu nhân tư thông với lão gia;

Nói đại thiếu gia muốn đuổi giáo viên họ Lâm kia đi, nhị thiếu gia không đồng ý;

Nói nhị thiếu gia bị ngã liền trở nên ngốc nghếch.

Tôi không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhớ một đêm nọ trong phủ bốc cháy dữ dội.

Người mẹ nhu nhược của tôi, liều mạng đẩy tôi ra khỏi cửa, còn bà ấy bị biển lửa nuốt chửng.

Lão gia, phu nhân, đại thiếu gia và nhị thiếu gia, cũng đều mất cả.

Tôi lưu lạc đến một thành phố khác, gặp được sư phụ. 

Ông hỏi tôi đến từ đâu? Tôi nói đến từ Du Thành.

Ông ấy nói, chúng ta thật có duyên. 

Vòng đi vòng lại, tôi lại trở về Du Thành. 

Lớn hơn một chút, tôi dựa vào mấy bản lĩnh sư phụ dạy, lén lút gia nhập hội Du Hưng. 

Hội Du Hưng bây giờ đã có tổ chức chính thức, không còn là gánh hát rong như ngày xưa nữa. 

Ở đó có rất nhiều người, đều là con cháu của thành viên hội Du Hưng đời trước. 

Cũng có nhiều người đều từng nhận ân huệ của đại thiếu gia. 

Người đứng đầu nói với tôi, hội Du Hưng có thể phát triển như bây giờ, đều nhờ có Quách đại thiếu gia đứng sau ủng hộ. 

Chúng tôi đã bí mật thu thập thông tin ở khắp nơi, cuối cùng tra ra được chân tướng diệt môn của Quách Gia năm xưa. 

Có thám tử đưa tin, nói vào ngày rằm tháng Bảy, tên giặc Nhật đó lại vào núi. 

Chúng tôi tốn rất nhiều công sức, tập hợp được mọi người vào ngày rằm tháng Bảy này.

Vừa rồi trong miếu, tôi giả vờ vỗ vai, dán một lá bùa dẫn hồn lên người Tiểu Lâm Chí Hùng. 

Xé xác hắn ta không phải lệ quỷ gì cả, chỉ là mấy con quỷ nhỏ chạy ra vào ngày rằm tháng Bảy mà thôi.

Quách gia, từ đầu đến cuối, chưa bao giờ có ma quỷ.

Sau khi tôi trở về Du Thành, từng chạy đến Quách Phủ xem.

Giữa những bức tường đổ nát hoang tàn, có thêm mấy bài vị.

Cả nhà đại thiếu gia, đều đã qua đời.

Có lẽ là sư phụ làm.

Tôi không ngờ sư phụ lại liên quan đến chuyện này.

Trước đây ông ấy thường ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, chuyện tôi gia nhập hội Du Hưng cũng làm ngơ.

Hẳn là ông ấy đã sớm biết sẽ có ngày này.

Trời sáng rồi, tôi cõng sư phụ đầy máu xuống núi, dưới núi có người đến đón tôi.

Người đứng đầu nói: Nhị Oa, cậu vất vả rồi."

Tôi quay đầu nhìn núi Bích Lạc, nước mắt tuôn rơi.


Bình luận