LiteRead

Nhật Ký Phát Tài Ở Ngôi Làng Bị Giải Toả - CHƯƠNG 7

Giúp Thôn

Chương 7: Giúp Thôn
"Thế nào rồi?" Ông cụ Lưu nhìn chằm chằm Lưu Thời Sênh hỏi.
Vẻ mặt Lưu Thời Sênh cau có, không vui nói: "Không chịu nghe điện thoại." Rõ ràng ông ta đã nghe thấy giọng của Trần Kim trong điện thoại, chắc chắn là Trần Kim cố tình bảo người khác nói cô không có nhà, rõ ràng là không muốn liên lạc với ông ta, sợ ông ta đến xin tiền chứ gì.
Ông ta đâu có thể mặt dày đến mức xin tiền từ Trần Kim chứ, dù sao cuộc sống của ông ta cũng chưa đến nỗi nào, nên không cần phải đưa mặt ra cho người ta tát.
Ông cụ Lưu nhìn vào điện thoại rồi thở dài một tiếng, sau khi xác định phạm vi giải tỏa là thôn Kiều Đông và thôn Mộc Đường hôm qua, trong lòng ông ta đã thấy khó chịu. Sao lại thành thôn Kiều Đông chứ? Đến giờ ông ta vẫn không hiểu nổi. Chẳng phải thôn Kiều Tây - gần trung tâm thành phố hơn, chẳng phải phù hợp sao?
Mấy anh trai và chị dâu của Lưu Thời Sênh bỗng thay đổi thái độ khinh thường trước đây đối với Trần Kim, bọn họ xúi giục Lưu Thời Sênh:
"Dù sao em cũng là bố nó, mẹ nó mất rồi, chẳng phải em nên giúp nó lo liệu chuyện này à?"
"Đúng thế, nó còn nhỏ, biết gì mà lo liệu? Đừng để mấy ông cậu bên ngoại của nó vơ hết tiền."
"Đúng đấy, tôi thấy nên bảo Trần Kim chuyển về nhà mình ở, dù sao chỗ nó cũng bị giải tỏa rồi, cũng cần có chỗ để ở chứ."
Mỗi người một câu kích động khiến lòng Lưu Thời Sênh nổi lên chút tâm tư âm thầm. Giang Tử Quân bên cạnh không phản đối cũng không ủng hộ nhưng trong tình huống này, sự im lặng đồng nghĩa với đồng ý.
Lưu Thời Sênh nắm chặt nắm tay, miễn cưỡng đồng ý: "Vậy đi, mai em sẽ qua thôn Kiều Đông một chuyến, dù sao cũng giúp được chút việc."
Sắc mặt âm trầm cả ngày của ông cụ Lưu và bà cụ Lưu cuối cùng cũng đỡ hơn một chút, khó khăn nở nụ cười, dặn dò Lưu Thời Sênh phải chăm sóc Trần Kim nhiều hơn, dù sao cũng là đứa con đầu tiên của ông ta, trước đây không chăm sóc được, giờ Trần Kim một mình không nơi nương tựa, với tư cách là bố thì phải giúp đỡ.
Phía sau, mấy người anh trai và chị dâu của Lưu Thời Sênh lén trao đổi ánh mắt: Trần Kim giờ đúng là một con cừu béo tốt mà.
"Thôn họp, bé Ba ơi!"
"Dạ, tới liền đây." Hiện giờ Trần Kim luôn đeo một chiếc túi nhỏ bên mình, mang theo toàn bộ tài sản của gia đình. Cô còn cầm theo bút và sổ ghi chép để ghi lại nội dung cuộc họp, tâm trạng cực tốt, tóc đuôi ngựa thì buộc cao đung đưa qua lại theo từng bước chân.
Cuộc họp sáng nay nói về việc di dời mộ tổ tiên, mộ của mẹ Trần Kim cũng nằm trong phạm vi bị khoanh vùng. Nhưng cô còn trẻ, không rành chuyện tổ chức tang lễ, chỉ hiểu là sẽ nhận được bao nhiêu tiền bồi thường về việc di dời mộ thôi.
Lợi thế của thôn ít người thể hiện rõ khi họp: ý kiến phản đối rất dễ giải quyết.
Nghe nói hôm qua thôn Mộc Đường còn gọi cảnh sát cơ mà, náo nhiệt thật đấy, nếu không phải vì nhà nhiều việc, cô thật sự muốn đạp xe sang đó xem thử.
Mấy vị trưởng bối trong thôn bàn bạc với nhau, quyết định di dời mộ tổ tiên nhà họ Trần sang mảnh đất hoang ở phía Tây, Trần Kim yêu cầu di dời mộ của mẹ cô đến vườn đào trong nhà, chính là chỗ gần ba cây đào mà mẹ cô đã trồng khi còn sống.
Chuyện di dời mộ tổ tiên cứ thế được quyết định xong xuôi.
Tiếp theo là thông báo: chiều nay, đội giải tỏa sẽ chính thức vào thôn. Đề phòng việc dân trong thôn xây thêm phòng trong thời gian này, tránh đến lúc đó lại dây dưa lằng nhằng.
Nói thật cũng có người nảy sinh ý định này, đều là những người đã đi nghe ngóng tin tức ở thôn Mộc Đường, bị bên đó lừa rằng xây thêm phòng là có thể được đền thêm tiền. Định lén lút về xây trong sân nhà mình nhưng không ngờ đội giải tỏa hành động nhanh như vậy.
Trần Quang Mãn làm trưởng thôn gần hai mươi năm, tính tình dân trong thôn thế nào ông ấy đều rõ mười mươi.
"Đừng nói là tôi không nhắc nhở các người, quan chức người ta đâu có ngu, cái gì mới xây người ta nhìn phát là biết ngay. Ai mà lằng nhằng, đến lúc đó đừng trách tôi đứng trước tổ tiên chỉ mặt gọi thẳng tên mắng đấy!"
Những người có ý định xấu lập tức rụt cổ lại.
"Qua đây rút thăm, ai rút được số nhỏ thì đo đạc đăng ký trước." Trưởng thôn đặt mấy tờ giấy gấp nhỏ lên bàn, có người kiễng lên nhìn xem có thể thấy được số hay không.
Trần Quang Mãn vỗ mạnh lên lưng người đó, khó chịu giục: "Nhanh lên, đo sớm hay muộn cũng phải đo, đo xong sớm thì ký hợp đồng nhận tiền sớm, còn có thể chọn nhà trước."
"Ký hợp đồng xong dân trong thôn chúng ta sẽ dọn đến nhà tái định cư ở tạm, diện tích nhà được phân bao nhiêu còn tùy thuộc vào kết quả đo đạc và số nhân khẩu. Ngoài người thôn mình, còn có người thôn Mộc Đường cũng dọn vào nhà tái định cư. Không muốn sau này xảy ra tranh chấp thì chọn trước đi, để chúng ta còn ở cùng một tòa nhà, không sợ phiền phức."
Trần Kim là người cuối cùng lên, cô rút thăm được số ba.
Hê hê, cô được gọi là bé Ba, rút được số ba luôn nè.
Cô hòa mình vào đám đàn ông lớn tuổi nghe họ thảo luận nên lấy nhà hay lấy tiền, thím Chu - con dâu của Trần Tam lớn tiếng nói: "Dĩ nhiên là lấy tiền rồi, có tiền trong tay mới chắc chắn, cái nhà bồi thường còn chưa xây xong đã nhìn không thấy bóng dáng đâu cả. Cầm tiền đi mua nhà ở trung tâm thành phố, mới mua được nhà tốt."
Có người đồng tình, có người thấy không đáng: "Giải tỏa mà lấy tiền chỉ đủ mua ba căn nhà ở trung tâm thành phố, chi bằng lấy nhà. Chủ nhiệm Giang đã nói gì nhỉ, à phải rồi, cái gì mà đổi chác ấy… Ấy da, ông ấy nói sao nhỉ... À, bé Ba à, con có ghi chép, con nói đi."
Trần Kim mở sổ ghi chép ra, nói: "Các nhà được thẩm định khác nhau thì kết quả khác nhau, con sẽ nói theo tiêu chuẩn một nhà nhé. Nhà từ một đến ba tầng sẽ được hoán đổi theo diện tích một đổi một, tầng bốn thì chỉ được hoán đổi một nửa diện tích trung bình của ba tầng trước. Ví dụ, nhà chú Năm cả bốn tầng đều 200 mét vuông thì sẽ được nhận ba căn 200 mét vuông, một căn 100 mét vuông. Nếu vượt quá bốn tầng, phần vượt quá sẽ được quy ra tiền, 500 đồng một mét vuông. Tối đa chỉ có thể đổi 600 mét vuông nhà, phần còn lại chỉ được lấy tiền tiền.”
Chú Trần Ngũ nói: "Không lấy nhà, chỉ lấy tiền, vậy tính tiền kiểu gì đây?"
Trần Kim nói: "Tầng một đến tầng ba thì tính 4500 đồng một mét vuông, nếu là 200 mét vuông thì được 270 vạn rồi. Từ tầng bốn trở đi chỉ tính mỗi mét vuông 1000 đồng thôi. Ừm, tính theo 200 mét vuông, bốn tầng lầu là 290 vạn."
Gần 300 vạn! Các chú các bác đang ngồi và những người đứng sau nghe thấy đều không khỏi hít một hơi.
Trần Kim lại bổ sung thêm một câu: "Nhưng phải là công trình hợp quy định và đạt tiêu chuẩn của người ta mới được tính theo giá này."
Hôm qua Trần Kim đã đi hỏi Chủ nhiệm Giang bên ban giải tỏa rồi, nhà cô hai căn đều hợp quy định, còn có giấy tờ đầy đủ của đất ở, tiền bồi thường đất vườn cũng không hề thấp. Chủ nhiệm Giang biết nhà cô giờ chỉ còn mỗi mình cô, nên khuyên cô cố gắng lấy nhà, nếu nhận tiền thì tốt nhất cũng nên mua nhà.
À, chủ nhiệm Giang còn giới thiệu mấy khu chung cư mà ông ấy thấy ổn.
Mặt Trần Tam đỏ bừng vì kích động: "Ba trăm vạn! Không chỉ đủ để mua nhà ở trung tâm thành phố, mà còn mua được ba căn nhà lớn 200 mét vuông nữa cơ." Còn có cả tiền bồi thường đất, trang trí nhà cửa, hoa màu nữa... Đủ rồi! Dư sức luôn ấy!
Những người bên cạnh sau khi kích động, bình tĩnh phân tích một lúc rồi lắc đầu: "Nhà có mấy tầng từ 200 mét vuông trở lên thì được mấy nhà? Có cộng thêm tiền bồi thường khác thì cũng chỉ được hơn 300 vạn thật nhưng nhà tôi đông người, ba đứa con trai chia mỗi đứa một căn, con gái đi lấy chồng cũng phải có phần, ông bà già phải giữ lại một căn cho mình, mà nhà ở khu trung tâm bây giờ 6000 đồng một mét vuông, mua năm căn thì tiền cũng hết sạch. Không được, không được, tôi vẫn là có nhà thì vẫn cứ phải lấy nhà, dù sao nhà cũng nằm trong thành phố mà."
Có người nghe nãy giờ không hiểu nổi tính toán kiểu gì, bèn lại gần nhờ Trần Kim tính giùm.
Trần Quang Mãn nhìn đám người tranh nhau nhờ Trần Kim tính trước cho nhà mình, bất đắc dĩ trợn mắt: Tính cái gì mà tính, chiều nay người bên ban giải tỏa tới đo đạc, cụ thể được bao nhiêu tiền, người ta sẽ tính rõ ràng cho các người.
Hơn nữa Trần Kim nói là tính theo tiêu chuẩn, người ta còn phải đánh giá chiều cao tầng, kết cấu, vật liệu xây dựng của nhà... Hầy, chiều nay kiểu gì cũng không thiếu chuyện cãi cọ.
"Tan họp, tan họp thôi, mọi người về chuẩn bị giấy tờ đi, sổ hộ khẩu, giấy chứng nhận đất đai gì đó chuẩn bị hết đi."
Trần Kim vừa đi ra đã bị mấy cụ ông cụ bà vây quanh, vừa đi vừa hỏi thế nào thì mới đạt tiêu chuẩn mà cô nói lúc nãy. Trần Kim gãi đầu: "Cái này, ban giải tỏa cũng không nói rõ, chiều nay họ đến ghi nhận và đo đạc là biết liền à."
Có người lập tức bắt đầu nói này nói nọ nhưng không dám nói lớn, sợ bị truyền tới tai trưởng thôn.
"Tôi nghe người ở thôn Mộc Đường nói, cái giá bồi thường này cũng có thể đàm phán được, chỉ cần người trong thôn đồng lòng..."
Nhưng cũng có người vẫn còn tỉnh táo, lập tức ngắt lời: "Chiều nay người ta tới đo đạc, đối chiếu với số tiền rồi mới ký thỏa thuận, nếu ông cảm thấy không công bằng thì đừng ký vội, làm loạn cái gì chứ, nhà tôi chỉ muốn sớm nhận được tiền thôi."
"Đúng vậy, nhà tôi cũng thế. Sớm nhận tiền chẳng tốt à?"
"Nhà ông muốn sớm nhận tiền để trả nợ, còn nhà ông là để cưới vợ cho con trai đúng không? Nhà tôi giờ không thiếu tiền gấp, tôi còn muốn..."
"Ông còn muốn gì nữa? Nếu muốn thì ông đi nói với trưởng thôn ấy. Thôi, thôi, thôi, nhà tôi là nhà đầu tiên được đo đạc, mình à mau về lấy sổ hộ khẩu đi."
Trần Kim chậc chậc hai tiếng, đi theo cậu cả với dáng đi hai tay chống hông: "Cậu cả, con mà nhận được tiền thì muốn mua căn nhà ở gần Đại học tỉnh Nam, cậu giúp con xem có căn nào phù hợp không?"
"Muốn mua nhà ở gần Đại học tỉnh Nam hả?" Mợ hai chạy vội tới bên cạnh Trần Kim, nói với cậu cả: "Anh cả à, cũng giúp em xem luôn đi, nếu có căn nào phù hợp thì nhà em cũng muốn mua một căn."
"Được, lo xong đợt này rồi nói." Cậu cả gật đầu ngay rồi quay sang bàn bạc với mợ cả chuyện mua nhà ở gần bệnh viện phụ sản khu Tây cho con gái út Trần Đình.
Thành phố Phủ Châu có bốn quận: Đông Thành là quận cũ - tập trung trụ sở tỉnh, thành phố; Tây Thành là quận mới, đã hình thành trung tâm thương mại mới; Nam Thành là khu công nghiệp; còn Bắc Thành là làng Đại học.
Giá nhà ở Tây Thành hiện đang leo thang nhanh chóng, chỉ đứng sau Đông Thành.
Trần Kim nghĩ cô mà có được tiền thì phải tìm cậu cả hỏi thêm về tình hình giá nhà trong thành phố, cô định mua thêm vài căn.
Nhưng mà không nên bỏ hết trứng vào một giỏ, không thể chỉ mua nhà, phải làm gì khác nữa đây...
"Chị ba!" Điền Miêu vội vã chạy tới, thấy cô thì vội nói: "Chị ba, có người họ Lưu nói là bố chị đang tới tìm chị. Ông ta đang đợi ở tiệm tạp hóa đó."
“Lưu Thời Sênh?” Cậu cả trợn mắt, lông mày dựng lên, không chờ Điền Miêu trả lời, giận dữ bước nhanh về phía tiệm tạp hóa.
Mấy cậu, mợ khác cũng đi theo, người trong thôn nghe thấy cũng theo sau.
Mới nãy còn vội về nhà lấy giấy tờ, giờ đây: Người bên ban giải tỏa chưa đến, xem xong náo nhiệt này rồi tính sau vậy. He he he.

Bình luận