LiteRead

Nhật Ký Phát Tài Ở Ngôi Làng Bị Giải Toả - CHƯƠNG 9

Phú Bà

Chương 9: Phú Bà
Một buổi chiều chỉ đủ để đo đạc hai nhà nhưng ban giải tỏa vẫn bận rộn đến tận bảy giờ tối mới thuyết phục được nhà thứ hai ký hợp đồng.
Chủ nhiệm Giang cười khổ, nghĩ đến mấy ngày trước ông ấy còn nói rằng dân ở thôn Kiều Đông rất hiểu tình hiểu lý, chắc chắn lần này sẽ thuận buồm xuôi gió.
Đa số người dân thì đúng là hiểu nhưng chỉ cần gặp phải một người thích tính toán thì sẽ mất cả nửa ngày. Ví dụ như tại sao cái này không thể tính theo tiêu chuẩn cao hơn hay liệu có thể được thêm một chút không?
Tưởng như đang đi chợ mua rau chắc?
Tuy vậy, dân ở đây dù có làm loạn thì cũng vẫn hiểu, chỉ cần họ tỏ ra kiên quyết là được. Nghĩ đến thôn Mộc Đường, mới thấy đó thực sự là một khúc xương khó gặm. Bọn họ muốn sớm giải quyết thôn Kiều Đông, phá bỏ chỗ này trước thì không tin rằng người bên kia đều có thể làm ngơ.
Tối hôm qua, Trần Kim đã nói với những người thuê nhà rằng mấy ngày tới sẽ có người đến đo đạc, cần phải có chìa khóa mở cửa hoặc ai đó ở nhà. Dù có chút không hài lòng nhưng người thuê nhà cũng đồng ý vì ít nhất chủ nhà cũng đã miễn cho họ tiền thuê tháng này và hứa sẽ bồi thường tiền chuyển nhà.
Buổi tối, Trần Kim hẹn trước thời gian với những người thuê nhà, đảm bảo sáng sớm hôm sau sẽ cho người của ban giải tỏa vào đo đạc.
Đêm đó Trần Kim ngủ rất ngon, Điền Miêu tỉnh dậy nửa đêm đi vệ sinh, phát hiện Trần Kim nằm cạnh đang cười khúc khích, suýt chút nữa làm cô ấy sợ chết khiếp. Cô ấy lắc đầu: “Vui đến ngốc rồi à?”
Nhưng đặt mình vào hoàn cảnh của người khác nghĩ lại, nếu cô ấy là Trần Kim, có lẽ cô ấy còn cười ngốc hơn.
Sáu giờ sáng, Trần Kim đã dậy rửa mặt thay quần áo, thậm chí còn có thời gian chải chuốt một chút. Đúng bảy giờ, người của ban giải tỏa đã đến trước cửa nhà cô.
“Các giấy tờ đã chuẩn bị đầy đủ chưa?”
“Trần Kim?” Nhân viên kiểm tra giấy tờ nhìn qua hộ khẩu rồi lại nhìn cô một lần nữa, không như hai nhà trước cần xác nhận số người trong gia đình, trên hộ khẩu chỉ còn mỗi mình cô, một cô gái trẻ tuổi.
Trần Kim ngoan ngoãn giơ tay, nhìn nhân viên với ánh mắt chân thành: “Là tôi.”
Nhân viên chặn lại người đàn ông lớn tuổi định vào theo: “Người không liên quan chờ ở bên ngoài.”
Trần Kim hỏi: “Đây là cậu cả của tôi, là người nhà, có thể vào được không?”
Nhân viên nhìn Trần Kim một cái sâu sắc, trong lòng muốn nhắc nhở cô gái nhỏ lúc này rằng “phải biết đề phòng người” nhưng thấy mối quan hệ gia đình tốt đẹp của cô, cũng không nói thêm, cho phép cậu cả vào, còn những người khác chắc chắn không được vào theo.
Sau đó là cảnh nhân viên từ ngoài vào trong từng bước đo đạc và ghi chép từng hạng mục từ ngoài sân vào trong nhà: “Hai dãy nhà, tổng diện tích đất là 200 mét vuông, sân 100 mét vuông, giấy chứng nhận đất là 220 mét vuông, khu vực xây dựng nhà cơ bản nằm trong khu đất. Sáu tầng, từ tầng một đến tầng ba có trang trí, tầng một bên trái lát gạch men...”
Nhân viên chỉ lo đo đạc và ghi chép, còn Trần Kim chỉ đứng bên cạnh nghe, ví dụ như mái che sắt dựng trong sân, đo ra dài 3,8 mét, họ cũng tính thành bốn mét. Người ta có thể tính càng nhiều càng tốt, Trần Kim chỉ biết gật đầu liên tục.
“Còn một căn nhà nữa phải đo đúng không? Bây giờ qua đó đo luôn.”
Nhà cũ có hai gian nhà gạch ngói, một gian nhà đất, phòng bên trái đã sụp một nửa nhưng trong sân nhà cũ có một cái giếng, cái này cũng tính được tiền. Đất của nhà cũ chỉ có 85 mét vuông. Khu đất của cậu hai nằm bên cạnh, có hai gian nhà đất, cũng bị sụp một góc nhỏ.
Đất ở thì chỉ được đổi lấy nhà, họ có một tiêu chuẩn đổi, số đất trong tay cô đổi được căn nhà 305 mét vuông nhưng nhà đổi lại đều là tiêu chuẩn 100 mét vuông, sau khi có sự đồng ý của Trần Kim, họ quyết định đổi năm mét vuông còn lại đó thành tiền.
“Vườn vải ở phía Đông Nam cũng là của cô à?” Nhân viên không giấu nổi sự ghen tị, một cô gái nhỏ tuổi như con gái anh ta, sắp vì giải tỏa mà từ một cô gái nông thôn trở thành triệu phú.
“Ha ha.” Trần Kim nheo mắt cười.
Nhưng trong lòng lại xót xa, tất cả những gì cô có bây giờ đều là do mẹ cô vất vả từng chút từng chút tích góp suốt trong suốt hai mươi năm qua, giờ cô sắp bước vào con đường giàu sang nhưng mẹ cô lại không còn nữa.
Giá như mẹ còn sống thì tốt biết mấy chỉ cần là mẹ còn, dù không có giải tỏa để phát tài, cuộc sống của họ vẫn sẽ ngày càng tốt đẹp hơn.
Cậu cả thoáng thấy ánh mắt rưng rưng của cô, bàn tay thô ráp xoa nhẹ lên gáy cô.
Việc đo đạc nhà Trần Kim cũng tốn không ít thời gian, trước sau mất hơn ba tiếng, chủ yếu vì cô có hai căn nhà, diện tích không nhỏ, lại có một mảnh vườn, trong vườn có hàng trăm cây vải, còn có những cây ăn quả khác. Ngoài ra còn có một mảnh đất trồng rau, tám mẫu ruộng. Nhân viên thống kê xong, đưa bản hợp đồng cho cô, Trần Kim đọc từng chữ một, rất nghiêm túc, cậu cả đứng bên cạnh cũng không khỏi nín thở.
Nhà và đất cộng lại tổng cộng có thể đổi được một căn nhà 900 mét vuông và một cửa hàng 80 mét vuông, đến lúc đó cô sẽ được chọn nhà, nếu diện tích vượt quá 900 mét vuông thì phải tự bù tiền vào nhưng nhà đổi đều là dạng căn hộ một trăm mét vuông, vừa đủ đổi thành chín căn. Còn cửa hàng thì không chắc, có lẽ phải bù tiền.
Tiền bồi thường nhà cửa, bồi thường vườn cây, tiền hộ khẩu, tiền ký tên, phí chuyển nhà, tiền bồi thường thuê nhà... đủ thứ hạng mục, cô nhìn từng con số phía sau từng mục, ngón tay nhấn máy tính nhanh như bay, tổng cộng là 853 vạn tiền bồi thường. Còn khoản trợ cấp tái định cư hai trăm tệ mỗi tháng thì có thể bỏ qua không tính.
Ngoài ra còn có phần thưởng ký hợp đồng là hai vạn, chỉ có thể nhận được nếu ký trong thời gian quy định.
"Kiểm tra không có vấn đề gì thì ký tên và lăn dấu tay vào đây."
"Ừm." Trần Kim chớp mắt, nhanh chóng ký tên và lăn dấu tay vào bốn bản hợp đồng giống nhau.
Bỗng nhiên có chút muốn khóc.
Nhân viên thu lại ba bản còn lại và nhắc nhở: "Tiền bồi thường nhà ở sẽ được chuyển vào tài khoản ngân hàng của cô trong vòng hai ngày, nhớ kiểm tra kịp thời. Nhà cô chỉ có một mình cô nên được phân một căn hộ tái định cư diện tích bốn mươi lăm mét vuông. Ai ký trước sẽ được ưu tiên chọn nhà trước."
Hu hu, càng muốn khóc hơn.
"Cảm ơn, cảm ơn!" Trần Kim liên tục cảm ơn hai lần.
Chủ nhiệm Giang cười nhắc nhở: "Số tiền này nói nhiều cũng không nhiều, nói ít cũng không ít nhưng cầm số tiền này trong tay có chuyện gì thì hãy cẩn thận một chút."
Trần Kim gật đầu, nói: "Cảm ơn chủ nhiệm Giang." Người ta thấy cô là một cô gái nhỏ cầm số tiền lớn nên mới tốt bụng nhắc nhở, còn cô thì biết cảm kích.
Trần Kim cẩn thận cất kỹ bản hợp đồng đã ký cùng các giấy tờ khác vào túi hồ sơ, khi đi ra ngoài, không ít người hỏi cô nhận được bao nhiêu tiền. Nhưng cậu cả của cô che chở cô về nhà, đáp lại: "Hừm, cũng không khác mọi người lắm. Nhường đường một chút nào, tiếp theo là đến nhà tôi đo đạc rồi, mọi người cho tôi ra nào."
Đến lượt nhà cậu cả đăng ký đo đạc, Trần Kim quay về nhà cậu ba, cả nhà cậu hai cũng ở đó.
"Xong rồi hả?" Hai người mợ đều hỏi cô đã chọn nhà đổi chưa, đổi được bao nhiêu căn. Nhưng họ và hai cậu đều không hỏi cô nhận được bao nhiêu tiền. Anh họ Trần Vĩnh Phi, em họ Trần Vĩnh An và em họ Trần Gia hiển nhiên đã được nhắc nhở không được hỏi nhưng mọi người đều biết cô chắc chắn nhận được không ít.
"Nhà ở tối đa có thể đổi được 600 mét vuông, đất thổ cư có thể đổi 300 mét vuông và còn một cửa hàng 80 mét vuông. Chờ giao nhà rồi con sẽ sửa sang lại rồi cho thuê, còn cửa hàng dự định sẽ dùng để mở một tiệm tạp hóa."
Nói đến tiệm tạp hóa, Trần Kim nói: "Hôm nay phải dọn hết đồ trong tiệm tạp hóa ra, người của ban giải tỏa nói ngày mai sẽ cho người đến phá dỡ."
"Sao nhanh vậy? Không phải nói tháng sau mới chuyển đến nhà tái định cư sao?”
"Nhà thì tháng sau mới bắt đầu phá dỡ nhưng tiệm tạp hóa thì không cho mở nữa." Trần Kim nhìn sang mợ ba, nói: "Tiệm tạp hóa phá dỡ rồi, Miêu Miêu ở đây không còn việc gì để làm nữa."
Mợ ba thở dài, hiển nhiên cũng đang lo lắng chuyện này. Tuy rằng nhà giải tỏa có tiền rồi nhưng người lớn không có ý định để con cái nằm không mà không làm việc: "Để mợ hỏi chị dâu cả xem cửa hàng quần áo của chị ấy có thiếu người không."
Vì mợ ba đã có kế hoạch, Trần Kim cũng không lo lắng nữa.
Có kinh nghiệm từ hôm qua, hôm nay ban giải tỏa hành động nhanh hơn nhiều, trong một ngày đã ký được bảy nhà. Tiến độ ký kết hợp đồng giải tỏa của thôn Kiều Đông đã được hơn một nửa.
Nhà cậu cả và cậu ba đều ký xong hôm nay, chỉ còn lại cậu hai phải đợi đến chiều mai. Buổi tối, mấy cậu và anh em họ đến giúp cô dọn hết đồ trong tiệm tạp hóa về phòng khách tầng một nhà cô.
Cậu cả đi quanh nhà một vòng rồi bước ra, lên tiếng: "Những đồ nên vứt thì vứt đi, ban ngày có thời gian thì đến dọn dẹp. Tiền bồi thường giải tỏa đã vào tài khoản rồi thì đừng ra ngoài lung tung, để cậu hỏi thăm khu nhà gần Đại học tỉnh Nam rồi đưa con đi xem nhà."
Bố ruột cũng không bằng cậu cả của cô!
Ngày hôm sau, ban giải tỏa đến phá dỡ tiệm tạp hóa, sân nhà trống một mảng, cửa lớn đóng mở cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
Cuối cùng, cậu hai cũng ký tên. Từ ngày nhận được thông báo giải tỏa đến hôm nay, cậu hai và mợ hai đã xin nghỉ bốn ngày, tuy rằng đều làm ở các cơ quan nhàn nhã nhưng cũng không thể xin nghỉ quá lâu. Buổi tối, mấy nhà tụ tập ăn một bữa thịnh soạn, nói không biết bao nhiêu lần câu cám ơn tổ tiên phù hộ. Mấy người lớn đều rất phấn khích nhưng cố gắng kiềm chế, sợ đám con cháu theo đó mà bay bổng, có chút tiền là tiêu xài phung phí, cơ ngơi này không chịu nổi cảnh tiêu xài hoang phí.
Cậu cả bảo cô đừng ra khỏi thôn mấy ngày này, Trần Kim cũng yên tâm ở lại trong làng. Cả thôn Kiều Đông có mười tám hộ dân đều đã ký hợp đồng, hai nhà ký trước đã nhận được tiền, sau đó đi chọn nhà tái định cư.
Trong hai ngày tiếp theo, các hộ gia đình khác trong thôn cũng nhận được tiền bồi thường giải tỏa.
Thực lòng mà nói, thôn Kiều Đông của họ cách trung tâm thành phố không xa, ngoại thành lại có không ít nhà máy, chỉ dựa vào tiền thuê nhà cũng có thể sống thoải mái, lại trồng thêm ít rau, hoa quả gì đó mang lên thành phố bán, cuộc sống sẽ không tệ. Nhưng thu nhập vài vạn tệ mỗi năm so với vài trăm tệ thì khác nhau rất lớn, đối với người dân trong thôn bây giờ, dùng cụm từ "nhà nghèo mới nổi" để miêu tả rất chính xác.
Sự hưng phấn và phấn khích ban đầu dần dần lắng xuống, mọi người rơi vào một trạng thái mông lung: nhiều tiền như vậy, biết tiêu sao cho hết?
Trần Kim không lên tiếng: có tiền mà không biết tiêu sao? Nếu cô có mấy trăm triệu, cô có thể vừa ra cửa đã tiêu tiền. Nhưng cô chỉ có mấy trăm vạn, thuộc dạng tiêu xài thoải mái cả đời nhưng nếu tiêu hoang phí thì chỉ sợ vài năm là hết sạch túi.
Khi mọi nhà trong thôn Kiều Đông đều nhận được tiền giải tỏa, các quản lý khách hàng của các ngân hàng cũng đến thôn "bày quầy" chào hàng.
"Ngân hàng Nông nghiệp tặng gạo, dầu ăn, ngân hàng Công thương thì lãi suất cao hơn một chút nhưng cháu trai tôi làm ở ngân hàng Xây dựng..." Chú Trần Ngũ cầm cuốn sổ ghi chép lại tình hình của mấy ngân hàng, chú ấy muốn so sánh xem cái nào có lợi hơn.
Trần Kim cũng đi nghe một vòng, người ta tưởng cô đến góp vui, cô hỏi về mở tài khoản và lãi suất, mấy quản lý khách hàng của các ngân hàng đều thờ ơ với cô.
Trần Kim bĩu môi, vậy thì cô đi hỏi ở phòng giao dịch trong thành phố.
"Mau đi xem náo nhiệt, thím Chu và bà Trần Tam đánh nhau rồi!"
"Mẹ chồng nàng dâu nhà đó lại đánh nhau rồi hả? Hầy, để hôm khác tôi đến hỏi vậy." Nói xong thì lập tức phóng đến như bay.
Trần Kim vừa đi về phía nhà thím Chu vừa hỏi những người khác chuyện gì đã xảy ra.
"Chứ còn gì nũa, chẳng phải do ông Trần Tam và bà Trần Tam thiên vị quá rõ ràng đấy sao!”

Bình luận