LiteRead

Nữ phụ phản diện thức tỉnh theo đuổi lại thanh mai trúc mã - CHƯƠNG 1

Chương 1

Ngày Chu Thời Kiện đi gặp mối tình đầu, tôi đã cắt cổ tay t.ự s.á.t trong phòng tắm.

 

Vết thương khi bị nước ấm ngâm vào dần không còn đau đớn nữa, cơ thể tôi chìm vào trong nước, cảm giác nghẹt thở lập tức xông đến, tôi cứ tưởng rằng mình sẽ c.h.ế.t như vậy.

 

Cho đến khi Trình Dực kéo tôi ra khỏi bồn tắm, trong ánh mắt tôi, anh ấy nghiến chặt răng, ánh mắt đỏ lên vì tức giận, anh nói:

 

"Tống Tuyết, em thật sự giỏi lắm, rõ ràng đã hứa sẽ cùng tôi đón sinh nhật vậy mà lại ở đây chơi trò t.ự s.á.t!"

 

Ngay sau đó, tôi mất đi ý thức.

 

Khi tỉnh lại, tôi nằm trên giường bệnh, Trình Dực mặc áo bác sĩ, đeo khẩu trang đứng bên giường, tôi không nhìn rõ biểu cảm của anh ấy, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng sâu thẳm.

 

Nhìn quanh một vòng, tôi khẽ hỏi: 

 

"Chu Thời Kiện không đến sao?"

 

Trình Dực như bị chọc cười, hơi cúi người dựa vào tôi, "Tống Tuyết, em thật sự thích anh ta đến vậy sao? Thích đến mức có thể chết vì anh ta?"

 

"Em có biết em suýt chút nữa đã..." Anh nhắm mắt một lúc rồi đột nhiên nhẹ nhàng hỏi tôi:

 

"Vậy sau này mỗi khi đến sinh nhật, tôi phải làm sao?"

 

Khuôn mặt Trình Dực gần sát tôi, tôi có thể cảm nhận được sự tức giận và thất vọng của anh, trái tim tôi như bị một sợi dây mảnh siết chặt, đau đến mức phải hít một hơi lạnh. 

Đợi một chút, tôi lại hỏi tiếp: 

"Chu Thời Kiện không đến sao?"

 

Trình Dực đột ngột đứng dậy, nhìn tôi từ trên cao:

 

"Tống Tuyết, ba năm rồi, em nhìn lại mình xem, vì anh ta mà từ bỏ giấc mơ hội họa, vì anh ta mà mơ hồ, vì anh ta mà từ bỏ mạng sống..."

 

"Tống Tuyết, trước kia em không như vậy, em của trước kia sẽ vì ước mơ mà kiên trì theo đuổi, vì bạn bè mà ra tay giúp đỡ, Tống Tuyết đó đâu rồi? Em nhìn lại đi, bên cạnh em bây giờ có còn lại người bạn nào không?"

 

"Tống Tuyết, em không mệt sao?"

 

Tống Tuyết, em không mệt sao?

 

Ngay khi tôi và Chu Thời Kiện không ngừng dây dưa, tôi điên cuồng muốn anh ấy yêu tôi, vì anh ấy mà từ bỏ ước mơ, đẩy gia đình ra xa, bỏ rơi bạn bè, hết lần này tới lần khác làm tổn thương Trình Dực, tôi cũng tự hỏi mình:

 

Tống Tuyết, cô không mệt sao?

 

Một cơn đau đớn dữ dội từ các cơ quan trong cơ thể kéo đến, tôi mấp máy môi, nhưng vì cổ họng đau rát mà không thể nói thành lời. Dù trong phòng có bật điều hòa, nhưng tôi lại cảm thấy toàn thân đều lạnh cóng.

 

Trình Dực nói: "Suốt 25 năm cuộc đời, điều anh hối tiếc nhất là ngày đó đã để em gặp Chu Thời Kiện."

 

Vào đêm sinh nhật của Trình Dực ba năm trước, tôi đã ôm món quà mà mình chuẩn bị kỹ lưỡng, mang theo mười năm tình yêu thầm lặng định thổ lộ với anh ấy, nhưng ngay khi tôi nhìn thấy Chu Thời Kiện, mọi thứ đều thay đổi.

 

Khoảnh khắc đó, mọi thứ xung quanh bỗng nhiên trở nên mờ ảo, chỉ có Chu Thời Kiện rõ ràng ngay trước mắt tôi, gương mặt lạnh lùng đẹp đẽ. Khi đó, trong đầu tôi chỉ còn lại một âm thanh duy nhất:

 

Yêu Chu Thời Kiện.

 

Kể từ đó, tôi dường như không còn là Tống Tuyết nữa, mọi người xung quanh ngày càng xa cách, tôi cũng trở nên càng ngày càng cô độc, cả thế giới chỉ xoay quanh Chu Thời Kiện.

 

Một ngày nào đó, Trình Dực tỏ tình với tôi. Tôi - người lẽ ra phải vô vùng vui mừng, lại lặng lẽ từ chối anh ấy, tôi nói: "Trình Dực, tôi không thích anh, tôi thích Chu Thời Kiện."

 

Tôi từng trải qua vô số đêm khổ sở, cả ngàn viên thuốc giảm đau trong tủ cũng không thể xoa dịu nỗi đau của tôi.

 

Ngày ra viện, Chu Thời Kiện xuất hiện, tôi bỏ qua vẻ mặt không kiên nhẫn của anh, hèn mọn làm lành với anh ấy.

 

"Tống Tuyết, cô không thấy phiền à? Tôi nói rồi, tôi và cô ấy bây giờ chỉ là bạn bè bình thường thôi, cô có cần phải chơi trò t.ự s.á.t để lừa tôi không?"

 

Nước mắt lập tức trào ra, tôi uất ức lên tiếng: "Xin lỗi Thời Kiện, em sẽ không làm vậy nữa, anh đừng giận mà."

 

Anh quay người bước về phía trước, để lại câu nói: "Tống Tuyết, lần sau cô mà còn như thế nữa thì chia tay!"

 

Hai chữ "chia tay" như chạm vào dây thần kinh của tôi, tôi vô thức chạy theo, lại đột nhiên nghe thấy giọng của Trình Dực từ phía sau.

 

Anh nói: "Tống Tuyết, đây là lần cuối cùng."

 

Tôi hiểu ý anh ấy, mỗi lần tôi và Chu Thời Kiện cãi nhau, khi Chu Thời Kiện phớt lờ tôi, chính anh ấy là người mang Chu Thời Kiện đến.

 

Anh nói, lần cuối cùng, tôi rõ ràng hiểu rõ, nước mắt không hiểu vì sao lại rơi xuống, nhưng tôi vẫn chạy theo Chu Thời Kiện.

 

Sau khi Chu Thời Kiện lái xe đưa tôi về nhà, anh định rời đi, tôi không buông tay, nhất quyết hỏi anh định đi đâu. Anh lạnh lùng hất tay tôi ra:

 

"Tống Tuyết, tôi chỉ đi đón một người bạn, còn cần phải báo cáo với cô sao?"

 

Lời nói của anh càng khiến tôi chắc chắn rằng anh định đi gặp mối tình đầu của mình.

 

Tôi luôn biết, anh chưa bao giờ quên đi cô ấy, tôi có thể theo đuổi được anh cũng là vì anh vừa chia tay với cô ấy và cần người lấp đầy khoảng trống. Nhưng giờ đây cô ấy đã quay lại.

 

Vậy từ trước tới giờ, tình cảm giữa chúng tôi chỉ là giả sao?

 

"Anh là bạn trai của em." Tôi kiên trì nhìn anh.

 

Anh ấy nhíu mày tránh ánh mắt của tôi, quay người bước ra ngoài, để lại một không gian tĩnh lặng.

 

Bên ngoài trời mưa to, tôi chạy ra ngoài gọi taxi đuổi theo, tôi muốn tận mắt nhìn thấy.

 

Sau đó, tôi thấy anh lái xe vào màn mưa để đi đón mối tình đầu, khi tôi xuất hiện, anh như đoán trước, ôm cô ấy trong lòng, lạnh lùng nói:

 

"Tống Tuyết, tôi ghét bị theo dõi, chúng ta chia tay đi."

 

Anh hoàn toàn không quan tâm đến việc tôi mới ra viện, chỉ lo bảo vệ mối tình đầu của mình, cuối cùng bỏ lại tôi trong cơn mưa lớn.

 

Tống Tuyết, cô thấy không? Thực ra Chu Thời Kiện đã muốn chia tay từ lâu, lý do là gì cũng không còn quan trọng nữa.


Bình luận

  • người dùng

    Cá biết bay

    Hóng ra chap mới quá shop ưiiii