LiteRead

Phó Thời Cẩm Từ Trường Lạc - CHƯƠNG 1

Chương 1

Ta tên Từ Trường Lạc, chính thê của Phó Thời Cẩm.
Năm đó hắn đăng cơ, bất chấp mọi phản đối lập ta làm hậu.
Thiên hạ đều nói đế hậu tình thâm, nghe đâu dân gian còn dựa trên ta và hắn để sáng tác truyện.
Ta lén sai người mua về đọc, lật qua mấy trang, toàn là cảnh tượng lãng mạn thắm thiết khiến người ta rơi lệ.
Chỉ là không lâu sau, Phó Thời Cẩm đã đưa Như Quý phi Sầm Quán Trúc vào cung.
Về sau, hậu cung ba mươi sáu viện, đầy ắp các mỹ nhân đủ vóc dáng.
Dần dần, trong cung chỉ biết Như Quý phi Sầm Quán Trúc, không còn ai nhớ tới Hoàng hậu Từ Trường Lạc.
3
Buổi sáng, ta làm lễ vấn an như thường lệ.
Nghe nói trong cung lại có thêm vài mỹ nhân mới, họ đến chào Như Quý phi ở vị trí dưới, rồi mới đến trước mặt ta hành lễ.
Ta nhìn kỹ vài người.
Phó Thời Cẩm thật có phúc, mỹ nhân nào cũng xinh đẹp như hoa, dịu dàng e lệ.
Như Họa bên cạnh thở phì phò: "Nương nương, theo lý, các tú nữ phải đến chào người trước."
Ta nhìn Như Họa thở gấp đến mức ngực phập phồng, không hiểu nổi thân thể mảnh mai như nàng sao lại có thể thở như trâu.
Đành vỗ tay an ủi nàng.
Lúc ta chuẩn bị ban tơ lụa Tứ Xuyên cho các mỹ nhân mới thì Sầm Quán Trúc mỉm cười nói: "Hoàng hậu nương nương, mấy thứ này, thiếp đều thưởng cho hạ nhân."
Vừa nói, trâm phượng trên đầu nàng khẽ đung đưa theo cử động.
Lẽ thường, phượng sức chỉ dành cho Hoàng hậu, vậy mà nay lại cài trên đầu nàng.
Ta hiểu ra, nàng đến để thị uy.
Mấy mỹ nhân đưa mắt nhìn nhau, không biết nên làm gì. Chỉ có một cô gái mặc áo lụa xanh nhạt bước lên, hành lễ: "Thần thiếp tạ ơn Hoàng hậu nương nương."
Thị nữ phía sau nàng nhận lấy tơ lụa ta ban.
Ta giật giật khóe mắt, biết thế đã không lấy tơ lụa xịn như vậy, vốn định cùng Như Họa cắt may bộ y phục. Có chút đau lòng, nhưng ta vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh: "Ngươi tên là gì?"
Thiếu nữ ngẩng đầu, đôi mắt đen láy như làn nước thu: "Thần thiếp là Nguyễn Cảnh Tư."
Nguyễn gia là danh môn đại tộc, tổ tiên từng nương nhờ ân huệ của Hoài An Vương, nói cách khác, danh tiếng thì có, nhưng thực quyền lại ít.
"Vậy ban cho tần vị đi." Ta thản nhiên nói.
"Hoàng hậu nương nương, người mới vào cung mà lập tức phong tần, e là không hợp lễ." Sầm Quán Trúc nói, tay đặt lên ghế son chạm hoa. Lưng nàng thẳng tắp, đôi mắt phượng nheo lại, vừa yêu mị lại vừa khiêu khích.
4
 "Như Quý phi, năm xưa ngươi vào cung, chẳng phải cũng lập tức phong phi hay sao? Sao giờ lại thấy không hợp?" Ta mỉm cười hỏi lại.
Sầm Quán Trúc dường như không ngờ ta sẽ phản bác. Dù sao mấy năm nay, trung cung yếu thế, ở các yến tiệc lớn nhỏ, cho dù nàng có lộng quyền thế nào, ta cũng chưa từng đếm xỉa.
"Hoàng hậu nương nương cho rằng thiếp thân lo chuyện bao đồng sao?" Sầm Quán Trúc nhướng mày, nhẹ giọng phản bác.
"Không dám." Ta nhận lấy chén ‘trà’ mà Như Họa dâng lên.
Quả nhiên là rượu lạnh thơm ngọt, chỉ tiếc mấy vị tiểu thư thế gia không hứng thú với loại này.
Nguyễn Cảnh Tư khẽ cắn môi, chậm rãi bước lên, dường như muốn nói lại thôi.
Ta liếc nàng một cái, thản nhiên nói tiếp: "Ngươi nghĩ kỹ chưa, Nguyễn gia hiện tại e rằng không còn đường lui."
Nguyễn gia muốn chen chân vào hậu cung, đây là cơ hội duy nhất. Dù cơ hội này là do một Hoàng hậu thất sủng như ta ban cho, nàng cũng phải nhận lấy.
Nguyễn Cảnh Tư thoáng khựng lại, ngón tay trắng muốt siết chặt lấy tay áo, song cuối cùng vẫn không nói gì.
Sầm Quán Trúc hít sâu một hơi, có lẽ vì đã được sủng ái quá lâu, chút giận dữ này đã không nhịn nổi, liền tháo trâm phượng trên đầu ném về phía ta.
"Hoàng hậu nương nương nếu vì cây trâm này mà không vui, cứ việc nói thẳng, hà tất phải châm chọc bổn cung." Giọng nàng mang theo ý giận, đuôi mắt cũng đỏ hoe.
Ta bỗng cảm thấy có phần ghen tỵ. Lớn lên trong sự nâng niu, sủng ái, nên mọi cảm xúc đều thẳng thắn rõ ràng, không chút che giấu.
Ta khẽ cười: "Như Quý phi, nếu ngươi không cần trâm phượng này, vậy ta xin nhận."
Nàng có lẽ không ngờ ta lại mặt dày như thế, đôi mắt mở to tròn xoe, y như một con mèo nhỏ bị chọc tức.
5.
Đúng lúc này, rèm ngoài cửa đột nhiên bị một tiểu thái giám vén lên. Gió tuyết bên ngoài gào thét. Người mới đến thân hình cao lớn, áo choàng dài chưa kịp cởi, mang theo đầy hơi lạnh. 
Sầm Quán Trúc liền như chú chim nhỏ lao vào lòng đối phương, Như Họa bên cạnh thầm mắng “mặt dày”.
Ta chậm rãi nhấp rượu, miệng lẩm bẩm: "Người đó là ai vậy?"
"Đó là Vạn tuế gia." Như Họa trừng ta: "Hoàng hậu nương nương, chẳng lẽ ngay cả phu quân bên gối người cũng không nhận ra sao?"
Sao mà nhận ra? Phó Thời Cẩm đăng cơ ba năm, chưa từng ghé qua cung ta, lần gần nhất cũng chỉ là ngồi cùng ta trong yến tiệc.
Lúc đó ta còn bận ăn cua. Không rảnh để ý đến hắn.
"Bệ hạ, hoàng hậu nương nương ức hiếp thần thiếp." Sầm Quán Trúc nhỏ giọng mách lẻo.
Ta, người vừa lệnh cho Như Họa nhặt phượng trâm lên: …..
Cao Công Công cởi áo choàng trên người Phó Thời Cẩm, khẽ phủi mấy cái, tuyết rơi lả tả, vài bông tuyết dính lại. Lò sưởi trong cung rực cháy, rất nhanh đã tan chảy.
Ta vô tình thấy bên trong áo choàng có thêu hoa mai đỏ.
Ta thì thầm với Như Họa: "Ngươi xem, một nam nhân như hắn lại thích hoa mai đỏ."
Như Họa đáp: "Đó là sở thích của Như Quý phi, cái này gọi là yêu ai yêu cả đường đi."
À, ta gật đầu.
Thảo nào mấy cây mẫu đơn ta thích bị Phó Thời Cẩm dọn sạch, thì ra là do hắn không thích.
6.
Những tú nữ khác thấy Phó Thời Cẩm liền đồng loạt cúi người hành lễ.
Hắn thực sự rất tuấn tú, mắt phượng như son, lông mày dài rậm. Ánh mắt đen láy kia không chút cảm xúc, lướt qua đám người một cách hờ hững.
Như Họa kéo tay áo ta, ý bảo ta cũng mau hành lễ.
"Hoàng hậu nương nương, chẳng lẽ thấy bệ hạ, người cũng dám ngạo mạn vô lễ thế sao?" Sầm Quán Trúc ngẩng đầu nói.
Trông nàng lúc này chẳng khác gì một con mèo khoe khoang, có chỗ dựa nên mặt mũi đầy vẻ kênh kiệu.
Ánh mắt Phó Thời Cẩm rơi trên người ta.. Hắn không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào, giống như đang nhìn một món đồ không liên quan.
Tay ta siết chặt phượng trâm hơn.
Thật lạ, rõ ràng dung mạo hắn chẳng thay đổi, nhưng ta lại cảm giác như tất cả nơi hắn đều đã khác xưa.
Sầm Quán Trúc lập tức tỉ mỉ chỉ trích ta, nói một tú nữ mới vào cung mà đã phong tần, không hợp quy tắc. Nàng ta đầy tự tin, dù gì bao năm qua, Phó Thời Cẩm vẫn luôn sủng ái nàng, những chuyện nhỏ nhặt như thế này hắn xưa nay vẫn chiều theo.
Nhưng Phó Thời Cẩm chỉ khẽ cười, rút tay ra: "Chuyện hậu cung do hoàng hậu quyết định, trẫm chưa từng can thiệp."
Sầm Quán Trúc tròn mắt ngỡ ngàng, đuôi mắt đỏ hoe. Nàng quay người lại, ấm ức nói: "Thiếp không phục."
Sau đó liền chạy mất.
Rốt cuộc vẫn còn trẻ, lời nói cũng mang đầy cảm tính, như thể chỉ cần nói ra nỗi bất mãn là có thể thay đổi được mọi việc.
Nhưng đời này, làm gì có công bằng tuyệt đối?
Ta gọi Cao Công Công đến, ông ta liếc nhìn Phó Thời Cẩm một cái, thấy hắn không nói gì mới chậm rãi tiến lại gần, trên mặt còn mang theo ý cười, tưởng rằng ta sẽ hỏi han về Phó Thời Cẩm. Ta chỉ đưa phượng trâm cho ông ta: "Đem cái này trả lại cho Như Quý phi, nàng ấy da trắng, đeo màu này hợp hơn."
Cao Công Công nhìn phượng trâm, không thốt nên lời.

Cây trâm này thể hiện rõ tham vọng muốn ngồi vào vị trí Hoàng hậu của Sầm Quán Trúc, lý ra ta phải tức giận, không phải bình thản như vậy.

Ông ta cúi gập người, không dám nhận.

Cuối cùng, Phó Thời Cẩm mở miệng, giọng nói tựa như gió tuyết: "Nhận lấy đi, đây là ý chỉ của hoàng hậu, không nên trái lệnh."

Lời hắn nói ra nghe thật bình thản. Trong lòng ta bất chợt trào dâng một nỗi bi ai. Ta cố nuốt nước mắt vào trong. Tiểu hoàng môn vén rèm, bóng dáng Phó Thời Cẩm nhanh chóng khuất vào gió tuyết, Cao Công Công lại quay đầu nhìn ta thêm lần nữa.
Ta vẫn giữ vẻ mặt bình lặng, bất bi bất hỉ.

Ông ta thở dài một tiếng rồi lặng lẽ rời đi.

Như Họa khẽ huých ta: "Hoàng hậu nương nương, người sao vậy?"

Ta day day ngón tay cái, mắt rưng rưng: "Ta muốn ăn móng giò nướng."

Như Họa: ……

Bình luận