LiteRead

Quyển Dưỡng - CHƯƠNG 2

Hoàng Lương Nhất Mộng

Mười sáu tuổi, tôi sống trong những ngày tháng ngông cuồng của tuổi trẻ, luôn cho rằng tương lai là vô hạn — rằng bất cứ lúc nào bắt đầu nỗ lực cũng chưa bao giờ là quá muộn. Ba tôi là người khôn ngoan và có tài, nằm trong số những người giàu có đầu tiên khi nền kinh tế bắt đầu khởi sắc. Khi người ta còn mải mê ngưỡng mộ “Vạn nguyên hộ” (1), ba tôi đã âm thầm gây dựng nên gia sản hàng trăm vạn.

Sống trong một gia đình có điều kiện như thế khiến tôi chẳng thấy cần phải cố gắng làm gì. Tôi học hành hời hợt, không có chí hướng, cũng chẳng lo nghĩ cho tương lai, bởi luôn mặc định rằng tôi rồi sẽ kế thừa sự nghiệp của ba. Tôi sống lững lờ, chẳng buồn vạch ra một kế hoạch nào cho cuộc đời mình.

Mười tám tuổi, tôi đậu vào ngành Công nghệ Thông tin của một trường đại học hạng hai. Đó là lựa chọn của ba, chỉ vì ngành này đang “hot”, có tiềm năng phát triển cao. Còn tôi, thật ra chẳng có ngành nào thật sự muốn học, tất cả chỉ là để lấy một tấm bằng cho có. Dẫu chỉ là đại học hạng hai, ba vẫn vui mừng khôn xiết, thậm chí còn tổ chức tiệc chiêu đãi bạn bè, người thân để ăn mừng.

Hai mươi mốt tuổi, gia đình tôi biến động. Ba tôi mua một căn nhà khác và chu cấp cho một người đàn ông — một mối quan hệ khiến mẹ tôi gọi thẳng thừng là “đĩ đực”, là “đồng tính luyến ái”, là thứ “dâm loạn không biết xấu hổ”. Từ một người trẻ sống trong sự bình thường, tôi bất ngờ chứng kiến cụm từ “đồng tính luyến ái” từ thế giới xa lạ bước vào cuộc sống thật ngay cạnh mình.

Sau khi mẹ cùng người thân kéo đến đánh người đàn ông ấy bị thương nặng, ba dùng tiền để ép mẹ ly hôn. Tôi bị tòa xử ở với ba, còn em gái thì theo mẹ. Giành được một khoản tiền bồi thường, mẹ quay lại nhìn ba trước cổng toà, cười nhạt và nói: “Ông cứ đợi đấy, tôi sẽ tìm được một người đàn ông tốt gấp trăm lần ông để tái giá.” Trong lúc đó, bà không hề nhìn tôi lấy một lần. Có lẽ vì tôi đã không thốt ra những lời mắng nhiếc ba như bà mong đợi trước toà. Những câu nói ấy – hay đúng hơn là sự im lặng của tôi – vẫn in sâu trong trí nhớ.

Tôi bắt đầu thấy bất mãn với ba. Nhưng dù sao đi nữa, tôi cũng không bao giờ đem chuyện gia đình rêu rao ra đường. Họ ly hôn rồi, nhưng họ vẫn là ba mẹ tôi. Sau đó, mẹ mải mê tìm đến vài người đàn ông lạ – phần lớn là những kẻ chỉ biết trục lợi, để rồi liên tiếp bị lừa mất không ít tiền bạc. Chuyện ấy, tôi không trách bà. Nhưng điều khiến tôi thực sự phẫn nộ, là việc mẹ hoàn toàn bỏ mặc em gái tôi. Em vốn quen được nuông chiều, không thiết tha chuyện học hành, cuối cùng trượt dài theo những kẻ lêu lổng ngoài đường phố.

Tôi đã cố khuyên mẹ, cố dạy bảo em, nhưng mỗi lần nói, mẹ chỉ quay lại chuyện tiền bạc, luôn chất vấn tôi sẽ được thừa kế bao nhiêu tài sản từ ba. Em gái tôi thì lạnh lùng bảo: “Anh đừng xen vào chuyện người khác. Chúng ta đâu còn là người một nhà nữa.”

Hai mươi hai tuổi, tôi tốt nghiệp đại học và bắt đầu làm việc trong công ty của ba. Nhưng tôi không ở cùng ông. Tôi chẳng thể nào chấp nhận được gã đàn ông sống cùng ông – Từ Khiêm. Hắn là người không dễ bị chỉ trích, không để lộ một sơ hở nào để người khác có thể bắt bẻ. Dù biết hắn là người đồng tính, tôi không còn thấy ghê tởm như lần đầu tiên nghe đến từ đó… nhưng tôi không thể không hận hắn.

Tôi hận hắn vì chính sự hiện diện của hắn đã khiến gia đình tôi tan vỡ, khiến người thân quay lưng với nhau. Tôi hận hắn đến tận xương tuỷ. Sự ngây thơ, niềm tin thuở ban đầu của tôi – tất cả – đã bị hắn tước đoạt, để rồi không bao giờ quay trở lại.

Quả thực, tôi rất bất mãn với ba, và tôi đã từng đổ mọi lỗi lầm của cuộc ly hôn lên đầu Từ Khiêm. Thế nhưng, chưa bao giờ tôi cố gắng đưa ba mẹ quay lại với nhau.

Từ khi tôi còn rất nhỏ, mối quan hệ giữa ba và mẹ đã luôn căng thẳng, tệ hại đến mức nếu không cãi vã thì cũng là đánh nhau. Sau này, khi ba có tiền, mẹ liền nghỉ việc, ở nhà suốt ngày để đánh bài, tụ tập bạn bè, đồng thời không ngừng khoe khoang về sự giàu có của gia đình.

Nhưng tất cả những điều đó chưa hẳn là nguyên nhân chính. Căn nguyên sâu xa là sự độc ác và ích kỷ mà tôi từng tận mắt chứng kiến nơi mẹ. Bà không hề cảm thấy xấu hổ khi dạy tôi dùng những lời lẽ thô tục, khuyến khích tôi áp dụng thủ đoạn, mánh khóe để hạ gục người khác. Tồi tệ hơn, bà từng muốn tôi bỏ thuốc độc vào cơm nước của ba và người đàn ông kia.

Hồi đó, tôi chưa đủ lớn để hiểu hết. Tôi chẳng nhìn ra một chút tình thương, lo lắng, hay suy nghĩ nào của một người mẹ dành cho con. Bà chỉ quan tâm đến thù hận, đến những mưu tính trả đũa, đến tài sản và những chuyện vụn vặt, mà hoàn toàn không màng tới cảm xúc hay cuộc sống của tôi.

Từ đó về sau, tôi không còn coi bà là mẹ nữa — tôi đã tự nhủ với chính mình như vậy.

Năm tôi hai mươi sáu tuổi, em gái tôi bày ra màn kịch bị bắt cóc để đòi ba chuộc tiền. Nhưng bọn người mà nó gọi là bạn chẳng hề tử tế, trò bắt cóc giả ấy rốt cuộc biến thành một vụ bắt cóc thật sự. Vì lo cho sự an toàn của con, ba không dám báo cảnh sát, chỉ âm thầm cùng tôi mang tiền đến điểm hẹn. Kết quả, bọn chúng trở mặt, nổ súng. Ba bị trúng đạn, được đưa vào bệnh viện cấp cứu trong đêm nhưng không qua khỏi.

Tôi không thấy một chút hối hận hay đau buồn nào trên gương mặt em gái. Nó vẫn tô son, nhuộm tóc, ăn diện lộng lẫy đi sau mẹ, như thể đang đi thăm một người quen xa lạ. Mẹ thì quay sang hỏi tôi: “Tài sản của ba sẽ chia thế nào?”

Một năm sau khi tôi tốt nghiệp đại học, ba đã lập di chúc trước mặt tôi và người đàn ông kia: căn nhà và khoản tiền ba trăm ngàn, ông để lại cho người ấy. Còn lại toàn bộ tài sản, bao gồm cả nhà máy, đều thuộc về tôi. Dù nhà máy khi ấy đã sa sút do scandal ba sống chung với đàn ông bị phát hiện, thêm vào đó là các khoản tiền cấp dưỡng sau ly hôn và tiền chuộc cho em gái, nhưng tôi tin chỉ cần tôi cố gắng, vẫn có thể vực dậy tất cả.

Những gì ba để lại cho người đàn ông kia không nhiều, chỉ đủ để ông ta sống an ổn. Vậy mà mẹ vẫn không ngừng bất mãn. Bà dẫn em gái đến chiếm lấy nhà, gọi tôi về với danh nghĩa bàn chuyện chia tài sản, nhưng thực chất là muốn tôi phải chu cấp tiền dưỡng già cho bà — thậm chí, còn yêu cầu tôi đuổi người đàn ông kia ra khỏi căn nhà ấy.

Tôi không muốn. Dù trong lòng tôi căm hận người đàn ông đó đến đâu, tôi vẫn không thể làm trái di nguyện của ba.

Em gái tôi giờ đây đã không còn giữ lại chút gì từ những năm tháng được ăn học tử tế. Nó mở miệng ra là những lời lẽ hạ tiện, độc địa còn hơn cả những gì mẹ từng truyền dạy. Trước mặt tôi, nó thẳng tay tát liên tiếp vào mặt Từ Khiêm đến nỗi khuôn mặt hắn sưng vù, méo mó không còn nhận ra nổi. Và rồi, trong cơn cuồng loạn, nó rút dao gọt trái cây, đâm một nhát thẳng vào bụng hắn.

Cảnh sát đến, nó lập tức đổ tội cho tôi là kẻ giết người. Mẹ cũng nhanh chóng hùa theo.

Kể từ giây phút đó, tôi đã không còn em gái nữa.

Tất nhiên, lời nói của hai kẻ tai tiếng trong một thị trấn nhỏ không dễ gì khiến người ta tin ngay được, nhất là khi tôi là một thanh niên ưu tú, tốt nghiệp đại học, chưa từng vướng vào vòng lao lý. Nhưng quá trình điều tra lại không hề đơn giản. Mất gần mười tháng để thu thập chứng cứ, mà ở một nơi nhỏ bé như thế này, từ việc tìm dấu vết, đối chiếu vân tay, đến xác minh từng chi tiết đều rất phiền hà, kéo dài lê thê.

Trong suốt thời gian đó, tôi bị giam giữ, trải qua đủ loại thẩm vấn, thậm chí cả tra tấn. Ở cái góc tối tăm, mục nát nhất của xã hội này, tôi đã học được nhiều điều — không phải trong sách vở, mà là từ mặt trái trần trụi của con người.

Nhưng tất cả những việc đó vẫn không khiến tôi dao động.
Bị người thân bán đứng — mới thật sự là thứ bóng tối khủng khiếp nhất.
Trên đời còn điều gì có thể so sánh được với chuyện này? Ngay cả khi tôi biết mẹ và em gái đút lót tiền cho cảnh sát, cho kiểm sát trưởng để tôi chịu không ít cay đắng trong tù, tôi cũng không còn thấy khổ sở nữa.

Tôi đã hiểu rõ những chuyện mà trước đây mãi không thể lý giải. Nếu tôi không bị sao, mẹ chỉ có thể lấy của tôi một ít tiền để dưỡng già. Nhưng nếu tôi vào tù thay cho em gái, tất cả mọi thứ sẽ là của họ. Mẹ, đương nhiên, không thể để con gái cưng ngồi tù hay bị người ta dè bỉu, chê cười.

Sau khi tôi được minh oan và thả tự do, tôi mới phát hiện ra căn nhà đã bị mẹ bán đi. Sổ tiết kiệm ngân hàng cũng bị rút sạch. Nhà máy vốn đã chật vật chống đỡ sau cái chết đột ngột của ba — giờ thì vì vụ án mạng tôi vướng phải mà không còn người quản lý, cuối cùng cũng phá sản.

Tôi không còn đủ sức để quan tâm buổi tuyên án của em gái, càng chẳng buồn nghĩ đến mẹ sẽ sống ra sao. Trong lòng tôi, họ không còn chút ý nghĩa nào nữa. Với tôi, họ giờ chỉ còn là một chữ: “Ác độc.”

Tôi bán đi nhà máy, chuyển sang một thành phố khác. Lần nữa, tôi bắt đầu lại.

Ba mươi sáu tuổi, tôi lao động cật lực mười năm. Công ty nhỏ do tôi lập ra dần trụ vững trong môi trường cạnh tranh khốc liệt, từng bước vượt qua sóng gió, cuối cùng trở thành một doanh nghiệp thành đạt. Tôi — rốt cuộc cũng đã trở thành một “người thành đạt”.

Quá khứ, tất cả như một giấc mộng.
Nhưng tôi hiểu, mỗi khi đêm về, ác mộng về mẹ và em gái lại tìm đến. Vết thương trong lòng tôi, vĩnh viễn không khép lại.

Tôi biết, mọi chuyện đều bắt đầu từ việc ba có người bên ngoài. Nhưng, dù thế nào, tôi vẫn chỉ có mình ông là người thân. Dù ông đã mất, ông vẫn là người thân duy nhất tôi thừa nhận. Bất kể những việc ông làm là đúng hay sai, với tôi, ông là một người cha tốt. Chỉ vậy thôi cũng đủ rồi. Tôi đứng trước mộ ông, lặng lẽ kể lại cuộc sống mình đã trải qua trong những năm tháng không ông bên cạnh.

Rồi bỗng nhiên, từ trong giấc mộng giật mình tỉnh dậy, tôi thấy mình đang ở mùa hè năm mười sáu tuổi.

Chỉ là hoàng lương nhất mộng (2)?

Nhưng tất cả những gì tôi từng trải qua đều là thật — kinh nghiệm, học thức, những biến cố trong đời, và cả những vết thương lòng — tất cả đều chân thật không thể phủ nhận. Mẹ và em gái, tôi thà không nhìn thấy họ nữa. Nhưng ba, ba vẫn còn sống. Ba vẫn sống. Đó là điều duy nhất khiến tôi cảm thấy may mắn.

Mùa hè ấy, tôi vào lớp 11. Tôi mặc áo thun, quần jeans, chuẩn bị ra khỏi phòng. Mẹ đang chơi bài sau một đêm thức trắng. Em gái đứng trước gương, thử từng chiếc váy mỗi lúc một ngắn hơn. Ba hẳn đã đến nhà máy.

Mẹ liếc nhìn tôi, buông một câu lạnh lùng:
“Không có làm bữa sáng, mày tự ra ngoài ăn đi. Nhớ tiện mua cho tụi tao luôn.”

Tôi chỉ gật đầu, rửa mặt rồi bước ra khỏi cửa. Tôi thở dài một hơi. Tôi thật sự khâm phục chính mình, vì không ngờ có thể bình thản đối mặt với hai con người đó. Thật ra, chỉ cần tồn tại trong cùng một căn nhà với họ cũng đã khiến tôi khó thở và buồn nôn.

Tôi đi ra ngoài, chẳng thiết ăn gì. Tôi cứ thế bước chậm rãi trên đường, trong thành phố này. Trong học Viện Mỹ Thuật, tôi gặp lại người đàn ông mà tôi hận thấu xương — Tử Khiêm. Hắn đang cười nói cùng người khác, dáng vẻ ôn hòa, điềm đạm.

Hắn từng là giảng viên của Viện, người ta nói hắn có một người yêu đồng tính là thanh mai trúc mã. Nhưng sau này, khi tình nhân của hắn định kết hôn, họ chia tay. Vợ của người tình ấy không chịu buông tha, liên tục gửi thư nặc danh đến giáo viên và phụ huynh trong trường, vu cáo hắn là kẻ đồng tính luyến ái, khiến hắn buộc phải nghỉ việc. Cha vợ của tình nhân hắn là một quan chức nhỏ, nhưng quyền lực đủ để hủy hoại một kẻ không vừa mắt.

Không có việc làm, hắn gom góp mở một cửa hàng nhỏ nhưng cũng bị phá hoại đến mức không thể tiếp tục buôn bán.

Sau đó, hắn vào làm ở nhà máy của ba tôi. Cứ như thế, hắn và ba tôi gặp nhau.

Khi hắn làm cùng chỗ với ba, hắn mới ba mốt tuổi. Vậy là giờ, hắn hai mươi sáu. Tôi nhìn hắn vài lần, rồi quay đi. Dù muốn thay đổi mọi thứ, giờ đây tôi cũng chưa thể làm gì được. Tôi không có quyền, không có thế, không có tiền. Mọi thứ trong nhà đều là của ba. Tôi muốn làm gì… cũng không thể.

Tôi vẫn phải đợi.

———
Chú thích:
1) Vạn hộ nguyên: Gia đình có tiền gửi ngân hàng hay thu nhập trên 10.000 NDT. Từ này ra đời từ cuối những năm 70 của thế kỷ 20, ý chỉ những gia đình cực kỳ giàu có, mức thu nhập cao. Với mức giá lúc đó, giá gạo là 0.14 NDT, thịt là 0.95 NDT, thăm người thân tặng lễ chừng 2 NDT, lì xì khoảng 0.1 đến 0.2 NDT thì 10.000 NDT có giá trị to lớn đến chừng nào, khỏi nói chắc mọi người cũng hiểu.

2) Hoàng lương nhất mộng: Câu chuyện “Hoàng lương nhất mộng” (giấc mộng kê vàng) bắt nguồn từ truyện “Chẩm trung ký” của Trầm Ký Tế đời Đường. Chuyện kể rằng, có một chàng thư sinh nghèo họ Lư. Một hôm, nhân chuyến đi chơi, anh vào nghỉ trong một quán trọ. Lúc chủ quán trọ bắc nấu một nồi kê vàng, thì chàng trai lên giường đi ngủ. Trong giấc ngủ, chàng trai mộng thấy mình lấy vợ và sinh con, sự nghiệp thuận buồm xuôi gió, tận hưởng vinh hoa phú quý, và cuộc sống sung sướng, thoải mái ấy kéo dài cho đến lúc già chết. Nhưng khi tỉnh dậy, kê vàng vẫn còn chưa chín. Sự gợi ý của câu chuyện này là: Đời người như giấc mộng, tất cả sang hèn, giàu nghèo, đều như mộng, như huyễn.

Bình luận