LiteRead

Ta của nàng - CHƯƠNG 11

Chương 11

Sau khi Ruvia trở lại, Colline cuối cùng cũng được chăm sóc một cách tốt hơn. Cơ thể em đã hết sốt và đã có thể ăn uống  bình thường như trước.
"Ruvia..."
"Vâng!"
"Tại sao Katus không tự mình điều tra kẻ đã đầu độc ta?"
Katus không ngu ngốc đến mức chỉ việc cỏn con thế thôi hắn cũng không làm được, nhưng hẵn lại trì hoãn việc đó cho đến tận lúc Colline tỉnh lại.
Tại sao hắn lại giao việc đó cho một hầu nữ như ngươi?"
"Thái tử luôn bận rất nhiều việc...."
"Không..."
"Thần phải chuộc tội cho lỗi lầm mà mình đã gây ra..."
Tất cả những gì Katus đã làm chỉ là bắt giữ và trừng phạt tất cả những kẻ liên quan đến nó, sau đó thì đi ăn nằm với ả tỉnh nhân của hắn.
"Tên vô dụng..."
Ruvia sửng sốt nhìn Colline, em cúi thấp đầu, mái tóc dài xõa xuống phủ kín đôi vai gầy guộc.
" làm gì cho ta cả, hắn chỉ biết lấy đi mọi thứ..."
Ruvia chưa từng nghĩ Colline sẽ dám nói ra điều đó, một Colline trước giờ luôn im lặng và cam chịu.Colline gục đầu vào giữa hai tay, cơ thể em mong manh tựa như một tia sáng nhỏ bé giữa mùa đông đầy mây mù.
"Sao hắn không chết đi..."
Sau khi Colline thiếp đi, Ruvia đến phòng giam của các đầu bếp. Cô thả tất cả mọi người ra và bắt đầu tra hỏi họ.
Thật ra chuyện này rất đơn giản, một hầu nữ đã nhanh chóng thú nhận rằng mình gặp hầu nữ riêng của Selena trên đường đưa đồ ăn đến hôm đó.
"Cô ấy tiến đến và cười với tôi, hỏi tôi một vài chuyện linh tinh sau đó thì rời đi luôn nên tôi đã không nghi ngờ gì cô ấy..."
"Phải rồi, dạo gần đây cô Selena cũng rất hay xem thực đơn của bếp, cô ấy nói muốn tự chọn món cho Thái tử..."
Kẻ chủ mưu được tìm ra quá dễ dàng, và lúc này Ruvia bắt đầu nghĩ.
"Tại sao ngài ấy không tự làm điều này?"
"Đáng lẽ ngài ấy phải tìm ra và trừng phạt kẻ đứng sau mọi truyện ngay ngày hôm đó chứ?"
"Ngày ấy không biết? Ngài ấy đã biết? Hay ngài ấy không cần biết?"
Bên tai Ruvia văng vẳng lời nói của Colline.
"Hắn chẳng làm gì cho ta cả, hắn chỉ biết lấy đi mọi thứ..."
Vậy Thái tử rốt cuộc đã lấy đi thứ gì Colline? Tại sao ngài ấy lại lấy nó đi?
Ruvia rảo bước đến phòng làm việc của Thái tử, cánh cửa lớn chậm chạp mở ra. Thái tử chống cằm ngồi bên bàn, khác với mọi khi, hôm nay Selena không ở đây.
"Thần đã tìm ra kẻ chủ mưu..."
"Ồ! Ai vậy?"
"Tiểu thư Selena thưa ngài!"
"Chà... Đó không phải là kết quả mà ta mong đợi..."
Katus buông bút, hắn tựa cằm tên mu bàn tay, hướng đôi mắt xanh sâu thẳm nhìn Ruvia.
"Đó không phải là Selena..."
"Chắc chắn là Selena, thưa ngài!"
"Ngươi không thấy mọi chuyện quá đơn giản sao?"
"Nhưng..."
"Sao có thể là Selena được, phải là một ai đó khác, đúng không?"
Katus mỉm cười, Ruvia chợt hiểu ra.
"Tại sao Katus không tự mình điều tra kẻ đã đầu độc ta?"
Không phải là Katus không tự mình điều tra, mà ngài ấy khônh thể tự mình điều tra.
Không phải thủ phạm là ai khác Selena, mà là thủ phạm không thể là Selena.
Thủ phạm phải là người có liên hệ đến vụ việc, nhưng không được phép là Selena, không thể là người liên quan đến Selena.
"Điều này thật không công bằng, thưa ngài!"
"Ồ! Tại sao?"
"Phu nhân đã suýt chết, ngài không thể làm như vậy được..."
"Ta đã làm gì? Ta chỉ bảo ngươi tìm ra thủ phạm thôi mà!"
"Ngươi chỉ cần tìm ra thủ phạm và công bố cho tất cả mọi người biết, hoặc là chết!"
Ruvia chợt im bặt. Bẵng đi một lúc lâu, cô ấy mới hít một hơi sâu, bình tĩnh nói:
"Thần hiểu rồi, vậy thì hung thủ chắc chắn là hầu nữ đã mang đồ ăn tới!"
Katus bật cười và ngả người ra ghế, Ruvia lặng lẽ nhìn gương mặt hài lòng của hắn, sau đó xin ra ngoài.
Ruvia nhẹ nhàng mở cửa phòng, Colline tỉnh rồi, em đang ngồi trên giường và nhìn ra ngoài cửa sổ. Tuyết vẫn rơi đầy, phủ kín khắp mặt đất. Dạo này Colline thường có những giấc ngủ ngắn, em cứ ngủ tầm vài chục phút rồi lại tỉnh dậy.
"Mang cho ta thứ gì đó để ăn đi, Ruvia!"
Ruvia hơi do dự một chút, sau đó rung chuông. Cô gọi hầu nữ mang cho Colline một ít bánh macaron màu hồng nhạt và một ít bánh mì hạnh nhân. Colline ngồi trên giường vừa uống sữa ấm vừa ăn bánh. Sức khỏe em vừa mới tốt hơn một chút thì đã bị người khác hãm hại, giống như ông trời không cho Colline chết, nhưng cũng không muốn em sống.
Thật mệt mỏi. Colline luồn tay xuống gối và sờ vào chiếc khăn tay, những luồng suy nghĩ phức tạp liên tục xoay chuyển trong đầu em.
Có thể Leuvis của em còn sống, giá mà Leuvis của em còn sống.
Nhưng lỡ như Leuvis thực sự chết rồi thì sao? Tại sao người đó là có khăn tay của Leuvis?
"Ruvia..."
"Vâng!"
"Ngươi biết Lauve là ai không?"
Ruvia hơi ngạc nhiên, cô không biết tại sao Colline lại biết người này.
"Là nhị hoàng tử, thưa phu nhân!"
"Không phải chỉ có một hoàng tử thôi à?"
"Đó là con trai ngoài dá thú của Quốc Vương với tình nhân của ngài ấy, nhị hoàng tử mới quay trở về vào bốn tháng trước."
"À..."
Ruvia bắt đầu nghi ngờ, cô ấy nhớ đến chiếc khăn tay thêu hình chữ L mà Colline mang về từ tiệc sinh nhật của Thái tử. Nhớ đến nụ cười kì lạ khi đó.
"Người... đã gặp người đó sao?"

Bình luận

  • người dùng

    Cá biết bay

    Hay quá bạn ơi